Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 86 : Cướp đoạt Thần Khí (Phần I)

Ngày đăng: 20:36 19/04/20


Hoa Thiên Cốt bất an nhìn Sóc Phong, Sóc Phong lại vô cùng kiên định khi hắn nói với Hoa Thiên Cốt, "Được, ta giúp cô!"



Hoa Thiên Cốt ngăn cản hắn, "Sóc Phong à, chuyện này không liên quan gì tới huynh, ta không muốn kéo thêm cả huynh vào."



Sóc Phong bật cười sảng khoái, "Thiên Cốt, đây là mệnh của ta rồi, hơn nữa cũng chỉ có ta mới có thể giúp được cô thôi."



Hoa Thiên Cốt không hiểu, "Sóc Phong à, ta không hiểu ý huynh, nhưng chắc huynh biết, nếu như chúng ta bị phát hiện, dựa theo môn quy của Trường Lưu thì có phải chết cả trăm lần cũng chưa đủ, huynh thật sự muốn ư?"



"Thiên Cốt, ta không chỉ giúp cô đâu, Kiếm tôn có ân với ta, người giúp Mạn Thiên, ta rất cảm kích người, cho nên dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần có thể cứu được Kiếm tôn, ta sẵn sàng làm tất cả." Sóc Phong nói.



"Mạn Thiên..." Hoa Thiên Cốt nhớ lại chuyện Thiều Nguyệt giúp Nghê Mạn Thiên gạt bỏ những ý niệm tham lam, vì thế nên nàng ngẩng đầu nhìn Sóc Phong, giật mình, "Sóc Phong, huynh với Mạn Thiên là?"



Sóc Phong nhẹ gật đầu, Hoa Thiên Cốt hỏi, "Vậy huynh đã thử đặt mình vào Mạn Thiên xem cô ấy sẽ nghĩ gì chưa?"



"Mạn Thiên... nàng sẽ hiểu, nếu đổi lại là nàng, ta tin rằng Mạn Thiên cũng sẽ lựa chọn giống như ta." Sóc Phong cam đoan.



"Sóc Phong à...." Hoa Thiên Cốt nhìn hắn, bây giờ nàng không thể khuyên can thêm được nữa.



"Bao giờ bắt đầu?" Sóc Phong cau mày, "Muốn cướp Thần Khí từ tay Tôn thượng hẳn cũng chẳng dễ dàng."



"Đúng thế, thanh Mẫn Sinh đang trong phòng sư tôn, lấy lúc nào cũng được, nhưng đàn Lưu Quang, xích Thuyên Liên, chuông Huyễn Tư, nghiên Bất Quy đều ở hết trong khư đỉnh của Tôn Thượng, quả thật chẳng dễ dàng gì." Hoa Thiên Cốt vô cùng khổ não.



"Cứ giao hết cho ta, ta có cách để lấy trộm Thần Khí từ tay Bạch Tử Họa." Đông Phương Úc Khanh phe phẩy quạt bước tới.



Hoa Thiên Cốt với Sóc Phong nghe xong kinh ngạc quay người lại nhìn anh chàng, Hoa Thiên Cốt tiến lại gần, "Đông Phương? Sao huynh lại đến đây?"



"Cốt Đầu sắp dấn thân vào hiểm nguy, nếu ta đã không khuyên nhủ được gì thì sao có thể trơ mắt nhìn nàng mạo hiểm chứ?" Đông Phương Úc Khanh dịu dàng nhìn Hoa Thiên Cốt.



"Đông Phương à, huynh không cần phải..." Hoa Thiên Cốt định cản anh chàng.



Sóc Phong lại thắc mắc, "Ngươi có cách gì?"



"Dựa vào sức của mỗi mấy người chúng ta thì dĩ nhiên chẳng ăn thua gì, cần thêm một người nữa giúp sức." Đông Phương Úc Khanh ngoảnh mặt lại nhìn về đằng sau.



Bóng người Tử Mạch dần xuất hiện, Hoa Thiên Cốt cả kinh, "Tử Mạch tỷ tỷ?"



Tử Mạch nhẹ gật đầu với bọn họ, "Chỉ cần có thể cứu chủ nhân, ta có thể làm tất cả!"



Đông Phương Úc Khanh giải thích, "Tử Mạch được chính Thiều Nguyệt cung cấp tiên khí để nuôi sống, thế nên đương nhiên trên người cô ta sẽ lưu giữ lại ít nhiều tiên khí của Thiều Nguyệt, chúng ta chỉ cần lợi dụng điểm này là có thể dễ dàng qua mắt Bạch Tử Họa, lấy trộm Thần Khí."




"Đúng đấy, Đường Bảo ơi, Tử Mạch xuống núi cùng Thiên Cốt mà, thế thì nhất định hai người bọn họ đi là vì chuyện của Kiếm tôn rồi, ngươi an tâm đi." Vũ Khinh La vỗ tay Đường Bảo.



Đường Bảo cắn môi dưới, gật đầu. Bấy giờ Nghê Mạn Thiên cũng vội vàng chạy đến, nói với Lạc Thập Nhất, "Sư phụ, người có trông thấy Sóc Phong không?"



"Sóc Phong hả?" Lạc Thập Nhất lắc đầu, "Không thấy nó sao?"



"Vâng, con đến cả phòng huynh ấy rồi mà cũng không thấy đâu, đã mấy ngày liên tiếp, vẫn chưa thấy tung tích của huynh ấy." Nghê Mạn Thiên lo lắng.



Lạc Thập Nhất, Đường Bảo và các đệ tử trố mắt nhìn nhau, Nghê Mạn Thiên phản ứng kịp mới thắc mắc, "Cũng? Sư phụ, có ai cũng biến mất ư?"



Chẳng đợi Lạc Thập Nhất đáp, Đường Bảo đã vội nói, "Là Cốt Đầu với Tử Mạch tỷ tỷ!"



"Cái gì? Thiên Cốt và Tử Mạch ư?" Nghê Mạn Thiên nhíu mày, "Chẳng lẽ Sóc Phong đi với bọn họ?" Nghĩ tới đây, Nghê Mạn Thiên lại muốn xoay người bỏ đi.



Lạc Thập Nhất vội ngăn cản, "Mạn Thiên à, con định đi đâu?"



"Con phải đi tìm Sóc Phong, tự dưng bọn họ bỏ đi như vậy, nhất định là có chuyện, con không an tâm!" Nghê Mạn Thiên lo lắng.



Đường Bảo gọi Nghê Mạn Thiên lại, "Nha đầu hung dữ, đợi một lát, cho ta theo với!"



Lạc Thập Nhất giữ Đường Bảo lại, "Đường Bảo, nàng không nghe lời ta nữa hay sao?"



"Ta..." Đường Bảo do dự, sau đó con bé đẩy Lạc Thập Nhất ra, "Ta lo cho Cốt Đầu lắm, ta muốn được ở bên Cốt Đầu cơ!" Dứt lời bèn chạy đến bên Nghê Mạn Thiên.



Hai người nhìn nhau xong gật đầu, họ có thể thấy được sự lo âu và cả kiên quyết trong mắt đối phương, thế nên khi xoay người lại, họ không còn để ý đến những lời khuyên can phía sau nữa, cùng xuống núi.



Ấy thế mà lúc bấy giờ, tiếng chuông của Trường Lưu lại đột ngột vang lên, khiến cho toàn bộ đệ tử cả kinh, Nghê Mạn Thiên và Đường Bảo cũng dừng bước, thắc mắc quay đầu nhìn về phía đại điện Trường Lưu.



Lạc Thập Nhất tuyên bố một cách nghiêm túc, "Là tiếng chuông tập hơn, nhất định là do sư phụ có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, chúng ta mau đến đại điện đi."



"Dạ!" Đám đệ tử đồng thanh hô lên, cũng lộ vẻ mặt nghiêm túc đi về phía đại điện Trường Lưu, Nghê Mạn Thiên không cam lòng giậm chân tại chỗ, song nàng vẫn đành phải đi theo.



Lạc Thập Nhất nhìn Đường Bảo, Đường Bảo chỉ bĩu môi, bất đắc dĩ bám theo sau hắn, lúc này Lạc Thập Nhất mới yên tâm đi về phía đại điện.



+



------