Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 92 : Quay về chốn cũ

Ngày đăng: 20:37 19/04/20


"Sóc Phong, huynh, huynh nói gì vậy? Ta không hiểu." Hoa Thiên Cốt lắc đầu.



"Thiên Cốt, ta sinh ra từ một viên đá."



"Cái gì? Sóc Phong, huynh..." Hoa Thiên Cốt giật mình.



Sóc Phong nâng mảnh ngọc lên, "Mảnh ngọc đeo ở cổ cô là ngọc Viêm Thủy, còn ta chỉ là một mảnh không lành lặn của nó, cho nên thật ra ta là đá."



Hoa Thiên Cốt không biết phải nói gì, nàng cảm thấy hơi tổn thương, mà cũng bi ai nữa, Sóc Phong nhìn lên trời, "Ta không biết ta sinh ra tự bao giờ, cũng không biết vì sao ta lại được sinh ra, nhưng ta biết ngày mà tất cả tụ hợp lại, cũng là ngày mà thân thể ta biến mất."



Hoa Thiên Cốt lắc đầu lia lịa, "Sẽ không đâu, không đâu mà, huynh đừng nói linh tinh, dù huynh có chết, chúng ta vẫn có thể dùng ngọc Viêm Thủy để cứu sống huynh mà?"



"Ngốc, bản thân ta đã là ngọc Viêm Thủy rồi, sao tự ta có thể cứu bản thân ta kia chứ? Cô không thấy mỗi khi bị thương, ta đều lành nhanh hơn hẳn người khác hay sao?"



"Được rồi, vậy thì chúng ta không gỡ bỏ phong ấn nữa, về Trường Lưu thôi nào, bây giờ chúng ta quay về đi." Hoa Thiên Cốt nắm lấy tay Sóc Phong, "Chúng ta mau tìm Tôn thượng để nhận lỗi vậy."



"Đừng ngốc nữa," Sóc Phong giữ Hoa Thiên Cốt lại, vẻ mặt nghiêm túc, "Chúng ta đã gian khổ thế nào để có thể thu thập đủ tất cả Thần Khí kia chứ, sao có thể bỏ giữa đường như vậy? Chẳng lẽ cô định trơ mắt nhìn Kiếm tôn chết ư?"



"Không, ta không muốn, nhưng ta cũng không muốn phải thấy huynh chết!" Hoa Thiên Cốt khổ sở vô cùng, "Ta không muốn chỉ vì ta đã đi tìm ngọc Viêm Thủy mà lại phải hy sinh thêm bất kỳ một ai nữa, huynh có hiểu không?"



Sóc Phong ngẩn người, Hoa Thiên Cốt nói tiếp, "Sóc Phong, mình cùng về thôi, ta không cần ngọc Viêm Thủy nữa, ta cũng không cần Thần Khí nữa, Mạn Thiên vẫn còn đang ở Trường Lưu chờ huynh mà!"



"Thiên Cốt à, ta biết cô không muốn bởi cứu một người mà phải hy sinh một người, ta cũng biết, nếu Kiếm tôn mất, cô cũng không thể sống tiếp được," Sóc Phong đè tay lên hai bả vai Hoa Thiên Cốt, "Còn ta chỉ là một hòn đá mà thôi, cũng chẳng lớn hơn một hạt cát là bao, ta có tồn tại hay không thì thế giới này vẫn chẳng đổi thay được, sẽ không có ai thương tâm vì ta đã ra đi, không ai hết."



"Không đâu, không đâu mà, Sóc Phong, ta sẽ đau lòng, Mạn Thiên cũng sẽ đau lòng, tất cả mọi người sẽ rất đau lòng."



"Thiên Cốt, ta đã sống lâu như vậy rồi mà từ đầu chí cuối vẫn chưa biết tình cảm giữa người và người như thế nào, tại sao lại có thể có ai đó sẵn sàng chết vì một người chẳng hề dính dáng gì đến mình cơ chứ, song đến khi nhìn thấy cô, nhìn thấy dáng vẻ cô không hề sợ hãi chỉ bởi Kiếm tốn, ta mới hiểu, cho nên thời điểm ta bảo cô rằng ta sẽ cùng cô thu thập Thần Khí, ta đã hạ quyết tâm rồi, dù cho phải tan thành mây khói, ta nhất định sẽ giúp cô đưa ngọc Viêm Thủy quay trở lại, thay Kiếm tôn giải độc, bởi vì... đó mới là ý nghĩa cho sự sống của ta mà."



Hoa Thiên Cốt lắc đầu, "Sóc Phong ơi, không đâu, ta xin huynh đấy, đừng như vậy nhé, chúng ta kệ nó đi, chắc chắn vẫn còn cách nào đó tốt hơn mà."



Sóc Phong nhìn Hoa Thiên Cốt, đột nhiên hắn xoay người lại tiếp tục gỡ bỏ phong ấn, Hoa Thiên Cốt tiến đến ôm chặt lấy hắn hòng ngăn cản, "Sóc Phong, đừng, đừng mà!"



"Thiên Cốt, ai cũng có một thứ gì đó đáng sợ tột cùng, cô từng nói với ta, cô sợ nhất là sư tôn, còn ta, ta sợ nhất những năm tháng cô đơn lạnh lẽo như băng giá thấu xương vậy, ta không thể giải thích vì sao mình sống trên cõi đời này, nhưng cô đã dạy cho ta biết thế nào là tình người, mặc dù ta không có người thân, song có người bạn như cô là đủ rồi." Hoa Thiên Cốt lắc đầu lia lịa, Sóc Phong đẩy một cái, Hoa Thiên Cốt lùi lại, hắn dùng một tay làm phép, chín Thần Khí phát sáng, cùng bay vào trong mảnh ngọc trên tay hắn.



Hoa Thiên Cốt tiến tới, "Sóc Phong!" Nhưng kết quả chỉ ôm được hư không, Sóc Phong hóa thành một luồng sáng, biến mất ngay tại chỗ, "Không kịp nữa rồi." Hắn thì thầm với một tấm bùa truyền âm rồi đưa cho Hoa Thiên Cốt, "Thiên Cốt à, phiền cô đưa nó cho Mạn Thiên nhé, những lời ta muốn nói với nàng đều ở hết trong này."
Nghê Mạn Thiên níu lấy vạt áo Hoa Thiên Cốt, hốc mắt ươn ướt, nàng tỏ vẻ hung hăng, "Hoa Thiên Cốt, cũng là vì cô, chỉ vì cô!" Hoa Thiên Cốt rũ mi, nàng mặc cho Nghê Mạn Thiên trút giận, "Nếu không phải vì cô muốn cứu Kiếm tôn nên ta mới không tính toán, nhưng thế không có nghĩa là ta tha thứ cho cô!"



Hoa Thiên Cốt cúi đầu, "Đúng, ta không đáng được tha thứ, không đáng...."



"Hừ!" Nghê Mạn Thiên buông Hoa Thiên Cốt ra, nàng tăng thêm tốc độ, bay về phía Trường Lưu, bỏ mặc Hoa Thiên Cốt ở đằng sau.



Hoa Thiên Cốt vừa về Trường Lưu đã vội vã bay về phía điện Tuyệt Tình, nàng vừa chạy vừa hét lên, "Sư tôn, sư tôn..." Nhưng nàng lại không thể tìm thấy Thiều Nguyệt ở bất cứ đâu, tránh không khỏi lòng nóng như lửa đốt.



"Thiên Cốt..." Tử Trúc bước ra từ phòng Tử Mạch, dáng vẻ tiều tụy.



Hoa Thiên Cốt tiến lại gần, nàng thấy Tôn thượng đang trị liệu cho Tử Mạch, Tử Trúc lo lắng tới ngồi bên chiếc giường.



Hoa Thiên Cốt đột nhiên nhớ ra việc mình đã lấy được thuốc giải từ Bàn Nhược Hoa, nàng lôi chai thuốc, "Tôn thượng, Tử Trúc sư tỷ, đây là thuốc giải của Tử Mạch tỷ tỷ."



Tử Trúc mừng rỡ, "Có thật không? Thiên Cốt?"



Hoa Thiên Cốt gật đầu, Tử Trúc nhận lấy thuốc giải, nhìn Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa thu hồi pháp lực, "Có thuốc giải thì tốt rồi."



Thế là Tử Trúc đút thuốc giải cho Tử mạch, Hoa Thiên Cốt thấy Tử Mạch đã tai qua nạn khỏi bèn lo lắng hỏi, "Sư tôn đâu, sư tôn ở đâu rồi?"



Tử Trúc quay lại đáp, "Thiều Nguyệt đang ở động băng, bởi vì trước đó cô ấy bị độc phát cho nên Tôn thượng đã đưa cô ấy đặt lên giường băng rồi... ai da, Thiên Cốt ơi..." Còn chưa dứt lời, Hoa Thiên Cốt đã chạy đi như một cơn gió.



Bạch Tử Họa dõi theo bóng lưng Hoa Thiên Cốt, chàng do dự rồi cũng đi theo. Hoa Thiên Cốt tới động băng, nàng nhìn thấy Thiều Nguyệt im lặng nằm trên giường bèn chậm rãi bước đến, quỳ xuống bên cạnh, đưa tay vuốt ve gò má cô, bật khóc, "Sư tôn à, Tiểu Cốt tới rồi, Tiểu Cốt đã tìm được ngọc Viêm Thủy rồi, sư tôn nhất định sẽ khỏe lên."



Sau đó, Hoa Thiên Cốt đứng thẳng người, cúi xuống sát lại môi Thiều Nguyệt, há miệng ép viên ngọc Viêm Thủy trôi ra, truyền vào trong miệng Thiều Nguyệt. Thần lực của ngọc Viêm Thủy lập tức phát huy tác dụng, linh lực trong không gian tiến vào cơ thể Thiều Nguyệt thông qua viên ngọc, sắc mặt Thiều Nguyệt cũng từ từ khôi phục lại trạng thái ban đầu.



Hoa Thiên Cốt cuối cùng cũng đã có thể buông bỏ bao thấp thỏm mấy ngày vừa qua, trán nàng kề sát bên trán Thiều Nguyệt, nàng thì thầm, "Sư tôn ơi, nhất định người phải khỏe lên đấy, đừng bỏ lại Tiểu Cốt nhé."



Nàng ngẩng đầu, ngắm gương mặt dịu dàng của Thiều Nguyệt ở ngay trước mắt, nàng cúi xuống hôn lên mắt, mũi, rồi đến môi. Chỉ là một nụ hôn nhẹ, cho dù sư tôn không đáp lại, cho dù sư tôn không dành cho nàng loại tình cảm ấy, thế nhưng chỉ cần có thể ở bên sư tôn là đủ rồi, vậy là đủ rồi... Hoa Thiên Cốt tựa bên lồng ngực Thiều Nguyệt, lắng nghe nhịp tim đập yếu ớt kia, nàng cảm thấy sự yên tâm trước nay chưa từng có.



Đột nhiên nàng cảm thấy sởn da gà, dù cho đang ở trong động băng, thế nhưng Hoa Thiên Cốt vẫn cảm thấy hiện tại nàng còn lạnh hơn cả khối băng đã đông cứng hàng ngàn năm, nàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa hang, sau đó nàng lập tức cả kinh, chột dạ cúi xuống hành lễ, "Tôn thượng...." Trong lòng vô cùng bất an xen lẫn sợ hãi, chẳng lẽ Tôn thượng đã thấy ư? Làm sao đây? Liệu nàng còn có thể ở bên sư tôn được nữa hay không?



--- ------ -------