Bảo Kiếm Kỳ Thư

Chương 10 : Diễn biến bất ngờ khi tọa công - Biết rõ xuất thân Phích Lịch Kiếm

Ngày đăng: 12:16 18/04/20


Một lúc khá lâu sau đó, lão Vương Toàn đành hạ dần tay xuống.



Lão nói qua tiếng thở dài :



- Vật ta muốn ngươi tìm là một thanh kiếm!



Chàng vẫn còn ngờ vực :



- Chỉ là một thanh kiếm thôi sao?



Lão ngán ngẩm :



- Là Ngũ Hành bảo kiếm.



- Ngũ Hành bảo kiếm? Hình dáng như thế nào?



Lão phải giải thích :



- Đó là một thanh bảo kiếm ngoài độ sắc bén không gì sánh bằng, ở đốc kiếm còn khảm năm hoàn minh châu với đủ năm sắc màu: Thanh, Lam, Hồng, Bạch, Hắc.



Chàng kinh ngạc :



- Năm sắc màu này như phù hợp với Ngũ Kỳ đường của Ngũ Kỳ giáo! Phải chăng Ngũ Hành bảo kiếm chính là bảo vật trấn sơn của quý giáo?



- Không sai! Đó là bảo vật của bổn giáo đã lâu bị thất lạc!



Lão đáp quá nhanh, quá vội khiến Liễu Hận sinh nghi.



Tuy nhiên, chàng vờ như không phát hiện điều đó! Chàng thản nhiên đáp ứng :



- Được! Đằng nào cũng một lần đi Tây Vực, ta ưng thuận việc trao đổi này!



Lão mừng khấp khởi :



- Ngươi chấp thuận?



Chàng gật đầu :



- Ta nói rồi, chấp thuận!



Lão nhìn chàng nghi ngại :



- Ngươi quyết giữ lời?



- Quân tử nhất ngôn! Lão bất tất nghi ngờ!



Lão băn khoăn :



- Nhưng ta làm sao tin được ngươi?



Chàng nhún vai :



- Tùy lão! Tin cũng được, không tin cũng được. Là lão cần ta trao đổi.



Lão nhìn chàng và bất ngờ bảo :



- Ngươi phải lập trọng thệ! Có như thế ta mới tin.



Chàng lắc đầu :



- Người cần trao đổi là lão, không phải là ta! Ta hà tất phải lập thệ!



Lão cười nhẹ :



- Nhưng ta phải truyền thụ nội công tâm pháp cho ngươi trước. Nhỡ ta hoàn thành xong phần việc của ta, sau đó ngươi bội ước, ta đâu có cách gì trói buộc được ngươi?



- Nhưng lời thề chỉ là lời ngoài môi miệng, lão tin được sao? Ta vẫn có thể bội tín và lời thề vị tất sẽ ứng nghiệm.



Lão trầm giọng và nghiêm mặt :



- Ngươi muốn nói gì thì nói, muốn xem bổn giáo là bàng môn hay là tà đạo gì cũng được. Đối với ta lời phát thệ là lời đáng phải tin. Vả lại, điều đại kỵ đối với nhân vật võ lâm là phải giữ chữ tín. Ngươi cứ phát thệ, giữ hay không đó là việc của ngươi. Ta chỉ cần như thế thôi.



Chàng tỏ ra ngần ngừ khiến lão phải thúc giục :



- Nếu ngươi thật lòng trao đổi sao phải ngần ngại?



Bấm bụng, chàng lập thệ :



- Được! Liễu Hận này một khi chấp thuận việc trao đổi, nếu không đưa được Ngũ Hành bảo kiếm từ Tây Vực về Trung Nguyên, nguyên bị ngũ lôi phanh thây.



Chàng nhìn lão :



- Lão hài lòng chưa?



Lão xoa hai tay vào nhau :



- Đương nhiên ta hài lòng! Nào, đầu tiên ta truyền thụ cho ngươi phần khẩu quyết.



Trong lúc chờ ngươi thuộc làu thông, ta sẽ đi tìm ít vật thực để lo bữa tối. Hãy chú tâm và nghe này!



Có vẻ lão Vương Toàn rất xem trọng việc trao đổi.



Bằng cớ, lão tuy đọc khẩu quyết cho Liễu Hận nghe nhưng lão vừa đọc thật chậm vừa luôn miệng giải thích những điểm khó.



Lập đi lập lại như vậy ba lần, sau đó lão bảo :



- Ngươi nhẩm đi nhẩm lại cho thật thông suốt. Đây là điều rất quan trọng, thành hay bại trong việc luyện tập nội công tối kỵ việc quên dù chỉ là một điểm nhỏ. Đừng nói là ta không dặn trước.



Vút!



Lão bỏ đi đã lâu nhưng Liễu Hận vẫn nhìn mãi theo lão.



Vì đối với chàng, việc tin vào lão Vương Toàn chỉ là điều bất đắc dĩ.



Nếu không phải lão có thừa năng lực hạ thủ chàng, đâu dễ gì chàng chấp nhận cho lão có cơ hội ba hoa?



Chàng nghĩ :



- “Hừ! Nói như lão ai chẳng nói được? Nhưng lời lão nói sao có giá trị bằng những gì chính mắt ta mục kích? Lão trá ngụy nhưng không thể qua được ta. Hừ! Dấu chưởng tay có sáu ngón kia, vừa nghe xong lão bịa ra một nhân vật vô hình Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ! Lão tưởng ta tin sao? Rồi còn nói ba năm trước Thanh Kỳ đường phải đi Tây Vực toàn bộ. Chỉ có trẻ lên ba mới tin lão. Hừ!”



Đang nghĩ chàng giật mình :



- Ngươi đã làu thông khẩu quyết chưa? Tư thế ngươi ngồi lúc này so với lúc ta bỏ đi vẫn không thay đổi, phải có vẻ như người mãi nghĩ ngợi nên quên mất những gì ta dặn.



Chàng nhìn lão như không ngờ lão quay lại quá nhanh.



Đã thế trên tay lão lại có khá nhiều vật thực vừa lạ mắt vừa toát lên mùi thơm ngon lành.



Chàng vừa nói vừa nuốt nước bọt :




Chàng hít mạnh một hơi thanh khí :



- Thôi được! Ta sẽ xem xét lại điều này! Còn bây giờ trở lại vấn đề Thánh Kỳ giáo, lão nghĩ ta có thể đoạt được Ngũ Hành bảo kiếm không?



Lão tỏ ra dè dặt :



- Ta không muốn giấu! Trừ phi ngươi tinh thông toàn bộ sở học của ta, hợp với kiếm pháp lợi hại của ngươi, có như thế mới hy vọng.



Chàng cười mỉa :



- Lão vẫn muốn ta bái lão làm sư phụ?



Lão thở dài :



- Ta còn cách chọn lựa nào khác một khi ngươi đã vô tình đoạt hơn một nửa chân nguyên của ta?



Chàng kinh ngạc :



- Sao lại gọi là đoạt? Chẳng phải đó là điều kiện để trao đổi giữa ta và lão sao?



- Trao đổi? Ha... ha... ha...



- Sao lão cười?



- Gọi là trao đổi, ta chỉ hứa trao cho ngươi mười năm công lực là cùng. Đằng này, hoặc do ý trời hoặc do thần xui quỷ khiến, việc ngươi chậm trễ thổ nạp đã khiến ta mất đến gấp đôi. Hiện giờ ta và ngươi có thể nói là có nội lực tương đương. Đó là nói về nội lực, chưa nói đến kiếm pháp lợi hại của ngươi ngay lúc này đã ngang hàng với Thiên Di Thần Kiếm.



Lão cười khẩy :



- Gọi là ngang hàng vì ngươi có lối xuất kiếm cực kỳ chuẩn xác. Còn so về nội lực, lẽ đương nhiên ngươi hãy còn kém lão Thiên Di.



Chàng phấn khích :



- Lão thừa nhận ta có lối xuất kiếm thật nhanh?



Lão cũng lây sự phấn khích của chàng :



- Đó là sự thật! Bằng không lúc ở Vô Mộc Giác ta đâu phải bị ngươi làm cho khốn đốn?



Chàng mỉm cười :



- Lần đầu tiên ta thấy lão có sự thành tâm. Được! Nhân đây, ta cho lão biết một điều.



- Điều gì? Lai lịch của ngươi ư?



Chàng lắc đầu buồn bã :



- Lai lịch của ta, như đã nói, rất là mờ mịt. Ta không biết nên không thể nói.



- Vậy là điều gì ngươi muốn cho ta biết?



Chàng bảo :



- Kiếm pháp của ta là do ta tự luyện. Thoạt đầu là dựa vào kiếm pháp của Tam thúc thúc, sau đó ta tự thấu triệt và tự luyện theo đường lối ta nghĩ ra.



- Ngươi tự lập ra một đường lối khác?



Chàng thích thú :



- Lão ngạc nhiên à?



- Hừ! Còn hơn là ngạc nhiên nữa! Ngươi có biết chỉ có những bậc đại tôn sư mới dám tự nghĩ ra và tạo cho bản thân một đường lối hoàn toàn khác không? Nếu ngươi thật sự làm được điều đó, theo ta, tiền đồ của ngươi thật khó lường!



- Thật sao?



- Thật! Vậy...



Thấy lão ngập ngừng như muốn nói điều gì đó nhưng không dám, chàng hỏi :



- Lão muốn nói gì?



Lão e ngại :



- Về việc truyền thụ võ công như ta nói, ta nghĩ là...



Lão vẫn ngập ngừng, điều đó khiến chàng phải phân vân lưỡng lự.



Bởi như lão giải thích, chàng đã vô tình làm lão mất đi một nửa chân nguyên.



Vô hình chung chàng đang thọ một đại ân khó trả.



Chàng hỏi nhẹ :



- Lão nghĩ như thế nào?



Cảm thấy khó nói, lão xua tay :



- Thôi, để nói sau vậy! Bây giờ, sau hai ngày và hai đêm ngươi chưa ăn uống gì, có lẽ ngươi...



Chàng thất sắc :



- Lão bảo sao? Ta đã tọa công lâu đến vậy ư?



Lão mỉm cười :



- Lần đầu, nhập định được lâu như ngươi quả là điều hiếm có. Điều đó nói lên rằng sau này ngươi sẽ có thân danh lẫy lừng với võ công càng lúc càng tinh thông ảo diệu.



Và lão trầm giọng :



- Ngươi cứ ở yên đây chờ ta! Ta đi kiếm vật thực không lâu đâu!



Vút!



Lão bảo không lâu, chàng tin như vậy.



Bởi lần trước chưa đủ thời gian cho một nén hương cháy tàn lão đã quay lại.



Thế nhưng lần này thật kỳ quặc, Liễu Hận bồn chồn lạ, vì đã gần một canh giờ vẫn chưa thấy lão quay lại.



Càng lúc càng lo ngại, chàng vội vã chạy đi tìm lão.



Vút!



Mới vận lực vào hai cước chân, chàng kinh ngạc đến sững sờ khi phát hiện toàn thân chàng bỗng lao đi thật nhanh.



Nếu chàng không kịp thu hồi cước lực có lẽ, vách đá chắn phía trước mặt sẽ là vật chàng phải chạm vào.



Một kết quả thật không ngờ của người có nội lực, điều này khiến Liễu Hận càng thêm cảm kích lão Ngũ Âm Trảo Vương Toàn.