Báo Nam

Chương 18 :

Ngày đăng: 12:03 19/04/20


Tước Lợi Nhi chìm nổi trong biển, sức lực toàn thân mất hết, ý thức dần dần mơ hồ, nghĩ đến mình sẽ chết ở đây……



Tước Lợi Nhi!



Một giọng nói ôn hòa tiến vào trong óc cô, cô khẽ chấn động, nghĩ rằng mình đang nằm mơ.



Tước Lợi Nhi! Mau tỉnh lại!



Giọng nói kia lại tới nữa! Từ khi giọng nói xuất hiện, một nguồn sức mạnh bỗng tiến vào thân thể cô, cô kinh ngạc cử động tay chân, trong lòng kêu: Huyễn Dạ?



Mau! Bơi lên mặt nước, cậu ta đang chờ em trên mặt nước.



Cô ngừng thở, nhắm mắt tập trung tinh thần, nương theo nguồn sức mạnh kia lao lên mặt biển.



“Tước Lợi Nhi!” Cừu Liệt kinh hỉ hô to. Anh thiếu chút nữa liền nhảy vào biển tìm cô, không ngờ cô lại tự động xuất hiện.



“Cừu Liệt……” Tước Lợi Nhi lại biến mất lần nữa, không đến một giây, liền hiện thân trên ca nô của anh.



“Tước Lợi Nhi! Cô có khỏe không?” Cừu Liệt một tay nắm cô, một tay điều khiển tay lái, mau lẹ thoát khỏi tầm bắn của thủ hạ Phương Tư.



“Tôi…… khụ khụ khụ…… Huyễn Dạ! Khụ khụ!” Trên khuôn mặt tái nhợt của Tước Lợi Nhi lộ vẻ vui sướng.



“Huyễn Dạ?” Ai vậy?



“Là anh ấy đánh thức tôi.” Tước Lợi Nhi cảm kích nói xong. Cô thề, nhìn thấy Huyễn Dạ nhất định phải cho anh ấy một cái ôm lớn.



Cừu Liệt không có tâm tình hỏi tiếp, bởi vì bọn họ mới ra biển liền thấy du thuyền lớn của Phương Tư.



“Là Phương Tư.” Cừu Liệt nhẹ giọng nói.



“Ông ta thật sự chưa từ bỏ ý định……” Tước Lợi Nhi thở dài.




“Phương Tư lại tác quái, vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn.” Tước Lợi Nhi còn chưa phát hiện anh khác thường.



“Không cần sợ, lấy năng lực chúng ta dư sức ứng phó ngọn gió này.” Huyễn Dạ Thần Hành cười cười, ngưng thần, một đạo kết giới nhìn không thấy bao quanh bốn phía thuyền đánh cá, chống đỡ cuồng phong biển Phương Tư gây ra.



“Đúng vậy! Chút tài mọn!” Lôi Xiết cũng cười lạnh một tiếng,dùng linh lực đưa tới một tia chớp, đánh trúng chiếc du thuyền kia của Phương Tư, đánh thân thuyền thành hai nửa.



Từ đôi mắt mở lớn của Phương Tư không khó nhìn ra ông ta bất ngờ, câu lạc bộ linh lực quả thực không thể khinh thường!



Du thuyền cháy chìm nghỉm, người trên đó kêu la sợ hãi nhảy xuống biển tị nạn, Phương Tư đứng ở mũi thuyền, nhìn bóng dáng đoàn người Tước Lợi Nhi trên thuyền đánh cá, vẫn chưa tiếp tục cùng bọn họ triền đấu, chỉ mang theo vẻ mặt quỷ dị tiêu dật trong sương khói đứng nhìn thuyền chìm.



Huyễn Dạ thừa dịp gió bão ầm ầm, đem thuyền chạy về phía Puerto Rico.



“Vì sao ông ta không đánh?” Tước Lợi Nhi nhìn đảo Báo dần dần rời xa, trong đầu có rất nhiều điểm đáng ngờ cùng khó hiểu.



“Có lẽ sợ hãi.” Huyễn Dạ Thần Hành thuận miệng nói.



“Lão gia hỏa kia quả thực là ác ma, ông ta ngừng tay nói không chừng lại định giở mánh khóa!” Tước Lợi Nhi bật nói.



“Đã sớm nói nơi này là động ma, em còn không tin.” Huyễn Dạ Thần Hành giống như vui đùa vỗ vỗ gáy cô.



“Bản lĩnh lớn nhất của Tước Lợi Nhi chính là bướng bỉnh, anh càng kêu cô ấy đừng làm, cô ấy càng làm cho anh xem.” Lôi Xiết cũng vươn tay điểm điểm trán cô.



Động tác nhỏ theo thói quen này không đại biểu bất cứ ý nghĩa gì, nhưng lại làm từng tế bào toàn thân Cừu Liệt trầm mặc không nói bên cạnh phát hỏa.



“Trên người cô ấy có thương tích!” Anh lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm, trong lời nói có ý cảnh cáo dày đặc.



Ba người bọn họ đều sửng sốt, Tước Lợi Nhi há hốc mồm, mà Huyễn Dạ Thần Hành cùng Lôi Xiết lại liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt cổ quái lại ái muội.



Khi thuyền tiến vào cảng Puero Rico, cuộc phiêu lưu ngắn ngủn vài ngày của Tước Lợi Nhi đã chấm dứt.