Báo Nam

Chương 21 :

Ngày đăng: 12:03 19/04/20


Chạng vạng hôm sau, Tước Lợi Nhi tinh lực đã khôi phục hơn phân nửa, vết thương của cô không còn đau, đầu óc lại trở nên linh mẫn, vừa tỉnh liền nhớ đến chuyện đêm qua lôi kéo quản lý hỏi đông hỏi tây.



“Vì sao lại là Cừu Liệt? Quản lý, vì sao là anh ta?” Đây là nghi vấn lớn nhất của cô.



“Không có lý do gì cả, Tước Lợi Nhi, tựa như chọn Huyễn Dạ, Lôi Xiết còn có cô giống nhau, thuần túy là duyên phận cùng thời cơ, mỗi người đều ở thời điểm thích hợp trở thành hội viên, hơn nữa đều là dựa theo ý nguyện của bản thân mỗi người, cái đó và chọn hay không chọn không có liên quan.” Quản lý biết kế tiếp phải ứng phó một chuỗi dài vấn đề của cô.



“Vậy ý ông là nói, nếu Cừu Liệt không muốn, anh ấy cũng có thể không làm hội viên?” Cô lại hỏi.



“Không, cậu ta nhất định sẽ gia nhập.”



“Nhưng không phải ông nói……” Cô mơ hồ.



“Đây là số mệnh, cũng là chức trách của cậu ta, cậu ta chạy không thoát, trốn không xong, chỉ có thể chấp nhận.” Quản lý luôn nói những lời huyền bí.



“Thành thật mà nói, quản lý, chuyện tôi gặp báo đen có phải đã sớm nằm trong dự đoán của ông hay không?” Cô vô cùng để ý chuyện mình có bị sắp đặt hay không này.



Trầm mặc có khi so với trả lời hoặc nói dối đều tốt hơn.



“Xem đi! Ông cái gì cũng biết, lại không nói cho tôi biết!” Cô lớn tiếng ồn ào, giận nhất là chuyện gì ông cũng giấu, tốt xấu gì cô cũng là hội viên a! Chuyện này không cần phải giấu giếm cô.



“Tước Lợi Nhi, cẩn thận tức giận vết thương lại vỡ ra.” Quản lý nhẹ giọng khuyên nhủ.



“Biết tôi bị thương còn cố ý chọc giận tôi? Nói cả buổi, các người đều đùa giỡn tôi!” Cô sao có thể không giận? Quản lý cáo già này, ông sớm biết chuyện của báo đen còn không nói rõ, hại cô chạy một chuyến đến đảo Báo như đứa ngốc, rõ ràng là nhiệm vụ, thật ra lại là giúp ông đem Cừu Liệt mang về.



Quỷ kế! Tất cả đều là quỷ kế của quản lý!



“Hắc! Anh không có đùa giỡn em nha.” Huyễn Dạ Thần Hành cùng Lôi Xiết đẩy cửa đi vào, lập tức thanh minh cho bản thân.



“Cá mè một lứa, đừng nói chuyện với em.” Cô hừ lạnh một tiếng quay đầu, miệng chu cao.




Cừu Liệt nghe quản lý nói xong, thật lâu không thể mở miệng. Đây là sự thật sao? Anh thật sự bị một kẻ thù không đội trời chung khống chế hai mươi ba năm?



“Cậu không nhớ rõ, là vì lúc ấy cậu còn nhỏ, mà dây xích kia sẽ không ngừng quấy nhiễu, che lại trí nhớ của cậu.” Quản lý tựa hồ hiểu được anh đối với toàn bộ sự việc còn nghi vấn.



“Nói như vậy, muốn đối phó Phương Tư không phải chuyện dễ dàng……” Tước Lợi Nhi vuốt cằm.



“Không! Nếu thực sợ là như thế, đối phó Phương Tư liền rất dễ dàng.” Dục vọng báo thù trong cơ thể Cừu Liệt bừng bừng tăng cao.



“Cái gì?” Cô bị giọng điệu âm trầm của anh dọa.



“Chỉ cần tôi chết, ông ta cũng không sống nổi.” Trong mắt anh có ngọn lửa nhảy lên.



“Đừng nói bậy!” Cô vội vàng ngăn anh nghĩ lung tung.



“Đúng vậy, cậu là người còn lại duy nhất của Báo tộc, không thể xem thường mạng sống.” Quản lý cũng nhắc nhở anh.



“Chuyện này tôi còn phải hỏi rõ Phương Tư mới có thể hành động, tôi muốn giáp mặt đối chất với ông ta!” Cừu Liệt lạnh lùng trừng bọn họ.



“Ông ta sẽ không nói……”



Tước Lợi Nhi còn chưa nói xong, anh liền quay đầu lao đi.



“Cừu Liệt! Cừu Liệt!” Cô đuổi tới cửa sổ chỉ nhìn thấy bóng dáng anh vội vã ra ngoài cửa lớn.



“Nhanh chút đem cậu ta trở về, Tước Lợi Nhi. Dây xích của cậu ta còn chưa mở, trở về tìm Phương Tư chính là chui đầu vô lưới, một khi bị Phương Tư phát hiện cậu ta biết chân tướng, Phương Tư nhất định sẽ áp dụng thủ đoạn càng đáng sợ.” Quản lý dặn dò.



“Được!” Tước Lợi Nhi nghe vậy sắc mặt đại biến, lập tức đuổi sát ra ngoài.