Báo Nam

Chương 30 :

Ngày đăng: 12:03 19/04/20


Tước Lợi Nhi xoay người gọn gàng, hai chân giương lên, đá về phía gương mặt già nua của hắn.



Phương Tư tay không buông, chỉ dùng quải trượng đỡ chân cô, sau đó một tay giữ chặt cổ cô, kềm chế cô.



Thoáng chốc, Tước Lợi Nhi chỉ cảm thấy sức mạnh toàn thân bị ngăn lại, hoàn toàn không phát huy được.



“Tước Lợi Nhi!” Cừu Liệt phi thân qua, đánh lên mặt Phương Tư.



“Ngươi còn không biến thân?” Phương Tư chờ anh mất đi bình tĩnh, sau đó đẩy Tước Lợi Nhi về phía anh.



Cừu Liệt thấy Tước Lợi Nhi ngã vào anh, liền ôm eo cô, lui lại mấy bước mới đỡ được cô. Nhưng đúng lúc này, dây xích anh lại bắt đầu tác quái, anh run lên một chút, giương mắt trừng Phương Tư.



“Ta muốn ngươi tự tay giết người ngươi yêu nhất, Cừu Liệt.” Phương Tư âm ngoan nói xong, ấn vào thiết bị khống chế.



“Không!” Cừu Liệt bị kích thích chấn động ngã trên đất, anh muốn dùng sức mạnh toàn thân ngăn cản mình biến thành báo đen tàn bạo, nhưng thân thể vẫn không chịu chi phối mà nổi lên biến hóa.



“Cừu Liệt!” Tước Lợi Nhi vội vàng vọt tới bên người anh, lấy ra thiết bị đưa mật mã vào mà quản lý cho, ấn một chín bảy……



Nhưng, số cuối cùng là mấy đây? Cô chậm chạp không dám quyết định.



Cừu Liệt tự biết sau biến thành báo đen, nhất định sẽ nghe lệnh Phương Tư mà thương tổn cô, vì thế lớn tiếng kêu lên: “Giết anh đi! Tước Lợi Nhi! Ngay bây giờ!”



“Không!” Cô lắc đầu, liều mình muốn thay anh cởi bỏ dây xích.



“Tước Lợi Nhi ──” Giọng anh trở nên khàn khàn.



“Không! Em không thể!” Cô gấp đến độ mồ hôi cùng nước mắt cùng rơi.




Răng nhọn của Cừu Liệt đã cắn vào cổ cô……



Năm một chín bảy mươi lăm là năm kỷ niệm vĩnh viễn khó quên của Phương Tư! Trong đầu cô còn đang suy nghĩ chuyện này.



Móng vuốt Cừu Liệt đã đâm vào ngực cô……



Như vậy, mật mã nhất định là một chín bảy mươi lăm! Mắt cô sáng lên, nhanh chóng từ trên người lấy ra thiết bị đưa mật mã vào, ngay trước lúc sắp sửa bị Cừu Liệt cắn nuốt, ấn xuống con số quyết định ──



Một, chín, bảy, năm



“Tạch” một tiếng dây xích bung ra, từ trên cổ Cừu Liệt rơi xuống.



Phương Tư mở lớn mắt, khó có thể tin lui về phía sau vài bước.



Động tác của Cừu Liệt ngừng lại, sự điên cuồng cũng theo dây xích giải trừ mà biến mất, một loạt tiếng động và gió không biết từ chỗ nào thổi tới, bao phủ anh, đồng tử mắt màu vàng như hổ phách của anh tỏa sáng lập lòe, lông đen toàn thân cũng vì sức mạnh thức tỉnh mà trở nên sáng bóng.



“Cừu Liệt……” Tước Lợi Nhi không thể xác định anh đã tỉnh táo chưa, thì thào nhẹ gọi anh.



Báo đen buông cô ra, ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, bỗng dưng lấy anh làm trung tâm nổi lên một trận gió lớn, anh trong chớp mắt liền biến trở về hình người.



Anh có chút khác lạ, tóc hơi dài hơn, thân thể trần trụi sáng bóng, hơn nữa tựa hồ trở nên càng thêm cường tráng rắn chắc, mỗi một múi cơ bắp đều tản ra súc mạnh bức người.



“Cừu…… Cừu Liệt……” Phương Tư không khỏi sợ hãi lên, bộ dáng của Cừu Liệt giờ phút này cực kỳ giống cha anh.



“Cảm giác thật tốt.” Anh cúi đầu nhìn hai tay, nở nụ cười. Sức mạnh cùng ý thức bị giấu kín của anh đều sống lại! Chuyện có liên quan đến thân thế mình, chuyện Báo tộc, tất cả đều nhất nhất hiện lên trong đầu anh.