Bất Án Sáo Lộ Xuất Bài
Chương 2 : Cuộc sống hạnh phúc
Ngày đăng: 09:18 18/04/20
Từ đó về sau, Đại Pháo cùng Nhị Dát gần như cả ngày dính vào nhau. Khiến rất nhiều nữ sinh yêu thích Đại Pháo đều không có cơ hội thân cận hắn, hai người không dám công khai tình cảm của chính mình, biết rất nhiều người sẽ nghĩ bọn họ là quái vật, chỉ có thể yêu trong im lặng, yêu trong tối không dám công khai.
Hai người ra ngoài trường ở, tìm một mái nhà tạm bợ để sống. Đó là một ngôi nhà không có cửa sổ, không có cửa chính, chỉ có cái hàng rào sắt bao quanh nhà, hắn mỗi ngày đều từ hàng rào sắt chui ra, bởi vì bọn họ không muốn bị người khác quấy rối. cũng từ đó, hai người bắt đầu cuộc sống ở chung. Nhị Dát làm cơm Đại Pháo đốn củi, Nhị Dát dệt vải Đại Pháo đi săn.
Kỳ thực Đại Pháo cũng không muốn làm việc chân tay, bọn họ ngay từ đầu đã phân công công việc, Đại Pháo cứ nhất mực tranh việc nấu cơm, hắn nói khói dầu mỡ sẽ làm đen mặt Nhị Dát. Nhị Dát ngọt ngào gật đầu đáp ứng. Bọn họ đi đến mấy sạp hàng bán ven đường mua thức ăn. Mua 10 quả cà, một giỏ cà chua, 5 cân trứng gà. Còn có 6 cái súp lơ. Nhị Dát oán trách Đại Pháo quá lãng phí, Đại Pháo lại nói đến thời điểm đó còn không chừng chưa đủ ăn ấy chứ.
Về đến nhà, Nhị Dát hạnh phúc ngồi ở trên ghế chờ Đại Pháo làm cơm, chỉ chốc lát hắn nghe thấy được một luồng nồng đậm khí than, hắn lập tức nghĩ tới việc phải mở cửa sổ ra, lại chợt nghĩ nhà cũng không có cửa sổ a. Hắn vọt vào trong bếp, nhìn thấy Đại Pháo làm bánh màn thầu, không nói hai lời, cầm lấy bánh màn thầu như hàng rào sắt thẳng hướng ném tới, mới hai lần, hết thảy hàng rào sắt đều đứt đoạn.
Gió to ô ô thổi tới. Khí than lập tức bị thổi tắt. Nhị Dát lúc này mới phát hiện Đại Pháo đang nằm trên đất, hắn cuộn mình. Trong tay còn vẫn vững vàng nắm cái xẻng cùng chảo có cán. Tóc thẳng đã biến thành tóc quăn, còn có những giọt dầu tí tách rơi xuống.
Nhị Dát cực kỳ đau lòng, nhưng hắn vẫn rất lý trí, hắn đem miệng mình nhắm ngay miệng Đại Pháo, bắt đầu làm hô hấp nhân tạo. Mãi đến tận lúc đem cái bụng Đại Pháo thổi thành cái trống mới thôi, Đại Pháo lúc ấy mới chịu tỉnh lại.
Tỉnh lại Đại Pháo như một con Giao Long, bay lên vui sướng. Quơ cái xẻng cùng chảo có cán. Tiếp tục xào cái thứ đã đen sì sì không biết món đồ gì ở trong nồi. Miệng lẩm bẩm.” Oan ức tinh, còn không mau hiện ra nguyên hình. Ngươi vốn là 10 cái cà hóa thân. Vì sao phải co lại uể oải như vậy. Oa ha ha ”
Nhị Dát nhìn thấy Đại Pháo bắt đầu sinh long hoạt hổ, đứng ở bên cạnh vui mừng nở nụ cười. Hắn nhìn Đại Pháo đứng ở trước kệ bếp, bóng người thon dài lượn lờ bên trong làn khói bếp phảng phất như một vị tiên nhân, cánh tay mạnh mẽ thuần thục khuấy động, trong nồi truyền đến một trận xào nấu cùng với thanh âm “Thử thử”, nghe vào trong tai Nhị Dát chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.
“Ngươi tại sao muốn phá xe của hắn, to con kia đánh ta, hắn là lại khuyên hắn, hắn còn giúp ta đấy!”
Nhìn thấy mình đánh sai người, Đại Pháo lập tức gần như choáng váng, vội vàng xin lỗi, sau đó không quên duỗi ra ngón giữa, khiêu khích đối với người to con nói: “Nhìn thấy không, chiếc xe đạp này, ngươi phải nói là của ngươi. Như vậy ngươi đã chịu trừng phạt rồi, ha ha. . .”
Nói xong cũng cùng cười với Nhị Dát rồi dắt tay nhau đi. Người to con kia, chính là Dương Vĩ, bọn họ là lão đại của trường cao trung. Nhuộm tóc cực kỳ cá tính. Màu sắc từ trái hướng sang phải là: đỏ, cam, vàng, xanh, xanh tím, từ phải đi về phía trái là: xanh tím, cam, vàng, xanh nhạt, đỏ. Hắn thường thường cầm một cái dao phay ở ven trường học, tình cờ còn có thể điên cuồng múa kiếm một thời gian. Ngay cả lãnh đạo của trường đều kỵ hắn mấy phần.
Tháng ngày cứ như vậy không mặn không nhạt trôi qua, bọn họ vẫn hưởng thụ, vẫn biết rõ sinh hoạt của nhau, tuy rằng không có ai chúc phúc bọn họ, nhưng bọn họ vẫn không thấy có gì phải thay đổi : không thèm khát, họ, chỉ cần có nhau là tốt rồi.
Ngày đó là lễ tình nhân, hai người cùng nhau ở nhà. Bọn họ đều cho đối phương một đóa hoa loa kèn đang nở rộ.
Nhị Dát nói: “Ngươi chính là con rồng của ta, ta yêu ngươi ỷ lại ngươi.”
Đại Pháo nói: “Ngươi chính là con trùng của ta, ta sủng ngươi bảo vệ ngươi.”