Bát Bảo Trang

Chương 1 : Cô nương lười của Hoa phủ

Ngày đăng: 19:47 18/04/20


Đông đi xuân đến, quần áo của nha hoàn nhất đẳng ở phủ Nghĩa An hầu đều đổi từ áo vải bông dày thành váy dài xanh nhạt bó eo, làm cho cả hầu phủ tràn đầy sức sống và không khí mùa xuân.



Phía sau tấm màn sa, chiếc chăn bằng gấm nhô cao, người ở bên trong hình như phải giãy dụa thật lâu mới vươn một cánh tay trắng nõn từ trong chăn ra. Mấy nha hoàn chờ bên ngoài màn vui vẻ, đang nghĩ người trên giường sẽ tỉnh lại thì thấy cánh tay kia chỉ sờ sờ mép giường, rồi lại rụt vào chăn.



"Tiểu thư, đã tới giờ Thìn canh ba rồi." Bạch Hạ thấy người trên giường không có ý định dậy thì hơi cúi người xuống, giọng nói mang theo ý cười nói, "Hôm qua phu nhân đã dặn người phải dậy sớm, bên Hương Loa các sẽ tới may quần áo mùa xuân cho người."



"Không phải nửa tháng trước người của chế y phòng trong phủ đã làm cho ta mấy bộ rồi sao?" Người trên giường ôm chăn ngồi dậy, mái tóc đen theo động tác của nàng trút xuống, dù chưa được chải chuốt nhưng vẫn suôn mượt như tơ.



Hồng Anh đứng cạnh Bạch Hạ bước tới vén màn sa lên, cười giải thích: "Phu nhân nói vật liệu may đồ ở Hương Loa các dù không phải tốt nhất, nhưng tay nghề ở đấy tinh xảo, kiểu dáng rất đặc biệt."



Hoa Tịch Uyển từ trên giường đứng dậy, sau khi được nha hoàn hầu hạ rửa mặt súc miệng, thì ngồi trước gương, tay trái che miệng ngáp một cái, tay phải nâng má lười biếng nói: "Người ta nói đêm xuân ngủ say, trời sáng không hay. Bạch Hạ, ngươi dám phá giấc ngủ ngon của ta."



"Bạch Hạ xin tiểu thư trách tội, " Bạch Hạ buông cây lược gỗ trong tay ra, khom người với Hoa Tịch Uyển, nhưng ý cười trên mặt lại không giảm: "Người đừng buồn bực nữa."



Bốn đại nha hoàn bên cạnh đều đi theo mình đã nhiều năm, Hoa Tịch Uyển biết các nàng không phải là người làm việc tùy tiện. Đoán là sáng nay có chuyện, mẫu thân mới kêu bọn họ đánh thức mình sớm, vì thế nàng ngoắc ngón tay, ý bảo Bạch Hạ đứng dậy, tiếp tục nâng má lên để nha hoàn trang điểm cho mình.



Trong lòng mấy nha hoàn đều biết tiểu thư nhà mình luời biếng ít nói, ba chân bốn cẳng trang điểm cho nàng, sau đó đem ra mấy hộp trang sức ra cho Hoa Tịch Uyển chọn lựa.



Hoa Tịch Uyển vươn tay chỉ mấy thứ, sau đó đứng dậy để bọn nha hoàn hầu hạ mình thay quần áo, nhìn đuôi mày xinh đẹp do Hồng Anh vẽ rồi nói: "Đi thôi."
Lúc Hoa Tịch Uyển sắp ngủ gục thì thấy cỗ kiệu ngừng lại, sau đó nghe âm thanh Bạch Hạ mời nàng xuống kiệu.



Màn kiệu được Hồng Anh vén lên, Hoa Tịch Uyển đưa tay cho Bạch Hạ, bước ra khỏi kiệu theo sau Lô thị đi về phía chính viện. Còn chưa vào cửa chính, đã có nha hoàn bà tử tiến lên mở cửa vém màn, dâng trà rót nước, chào hỏi nhiệt tình với Hoa Tịch Uyển.



"Đại tẩu đến rồi, mau mau, mời vào, lão phu nhân đang trông đấy" Hoa tam phu nhân Diêu thị từ trong phòng bước ra cười nói, đầu tiên chào hỏi Lô thị, rồi nhiệt tình nắm tay Lô thị, nhìn Hoa Tịch Uyển bên cạnh nói, "Tam cô nương cũng mau mau vào đi."



Lô thị nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Diêu thị, cười cười nói: "Làm phiền đệ muội đích thân ra đón, cô nương nhà ta yếu ớt, tới hơi chậm, muội đừng để bụng."



Diêu thị vừa cười nói không ngại, vừa dẫn bọn họ vào phòng, nét mặt có chút xấu hổ, nhưng sau khi Lô thị ngồi xuống, nàng vẫn là tự tay bưng trà đưa đến trên tay Lô thị.



"Đa tạ đệ muội" Lô thị khách khí gật đầu, sau đó ngồi đối diện lão phu nhân nói: "Lão phu nhân, gần đây người vẫn khỏe chứ?"



"Khỏe, rất khỏe" Lão phu nhân cười gật đầu, sau đó nhìn Hoa Tịch Uyển đang ngồi im lặng nói, "Tam nha đầu dạo này ngày càng xinh lên, làm cho lão thái bà ta đây luyến tiếc phải gả nàng đi."



Lão phu nhân hời hợt với Lô thị cùng Hoa Hòa Thịnh, nhưng lại không có thành kiến gì với cô cháu gái Hoa Tịch Uyển, tốt xấu gì cũng là cháu gái của chồng mình. Dù không gần gũi như con của con trai mình Hoa Sở Vũ, nhưng so với Hoa Y Liễu của nhị phòng lại thân thiết hơn.



Dù sao lão phu nhân cũng chưa từng gặp qua cô nương xinh đẹp như vậy. Ai không thích cái đẹp, bà lớn tuổi rồi, đương nhiên không còn ganh tị với mấy nha đầu tuổi trẻ xinh đẹp, ngược lại còn rất yêu thích.