Bát Bảo Trang

Chương 102 : Không có tác dụng

Ngày đăng: 19:49 18/04/20


Edit: Hoa Tuyết



Bởi vì hiện tại Viên gia mang thân phận tội dân, cho nên người của Viên gia bị phân đi làm hạ nhân cũng không được ai có đãi ngộ tốt. Nhà phúc hậu một chút thì cho bọn họ làm hạ nhân sai vặt, nhà nào chua ngoan muốn lấy lòng hoàng đế, còn cố ý làm khó dễ bọn họ, cho nên không tới một tháng, đã có mấy hậu bối vốn được cưng chiều của Viên gia tự sát.



Sau khi Viên Thư Di nghe thấy mấy đường muội ngày xưa thân thiết với mình treo cổ tự tử, đã sợ hãi trốn trong căn phòng nhỏ khóc lóc đến nửa đêm, thế nhưng đến ngày hôm sau vẫn phải đi theo quản sự vương phủ học quy củ.



Quy củ của Hiển trong vương phủ rất nghiêm ngặt, bình thường hạ nhân rất ít xảy ra việc đấu đá với nhau, cho nên sau khi Viên Thư Di vào phủ cũng không bị ai làm khó dễ gì, trong mắt những người ở đâu, nàng và những hạ nhân thô sử khác không có bất kỳ khác biệt nào.



Nhưng do sự không khác biệt này, lại khiến nàng cảm thấy xấu hổ và khó chịu không nói ra được, thậm chí nàng có thể đoán được những hạ nhân kia ngoài mặt thì không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại châm biếm nàng. Một quận chúa cao cao tại thượng bị biếm thành tội nô, so với bọn họ còn không bằng, mỉa mai cỡ nào chứ, rốt cục những khi nhàn rỗi bọn họ cũng có đề tài để tám chuyện rồi, là chuyện vui đến cỡ nào chứ?



"Người mới các ngươi vào vương phủ cũng gần một tháng rồi, tuy rằng chân tay vẫn còn vụng về, nhưng miễn cưỡng cũng có thể sai vặt được, hiện tại ta sẽ sắp xếp các ngươi đến các phòng, quản sự ở đó sẽ bố trí công việc cho các ngươi làm." Quản sự liếc nhìn mười mấy nam nữ trước mặt, trong đây ngoại trừ ba người có thân phận tương đối đặc thù, còn lại đều được vương phủ lựa chọn nghiêm ngặt rồi mới mua về, đầu óc rất linh hoạt, kín miệng nhanh tay, gia cảnh trong sạch, miễn cưỡng có thể an bài đến một vị trí trọng yếu một chút



Còn ba cô nương Viên gia này...



Quản sự nhớ tới mấy lời Mộc tổng quản dặn dò, mặt không đổi sắc nói: "Ta đọc đến tên ai thì người đó tự đến chỗ quản sự của mình nhận việc."



Viên Thư Di bị quản sự phân công chuyên chăm sóc hoa kiểng, công việc này không quá mệt mỏi, tính chất cũng giản đơn, nhưng lại không thể tuỳ tiện tiến đến hậu viện. Người có tư cách mang hoa kiểng đến cổng trong, đều là những hạ nhân vào phủ ba năm trở lên, người như Viên Thư Di thì ngay cả cánh cửa cổng trong cũng sờ không được.



Sau gần hai tháng ở phòng hoa kiểng, rốt cuộc Viên Thư Di cũng từ bỏ ý định mượn cớ mang hoa kiểng để tiếp cận Hiển vương, nét mặt nàng ta càng ngày càng khó coi, nhưng khát vọng ở sâu trong nội tâm lại càng mãnh liệt hơn.



Nếu sau khi nàng vào phủ bị người khác làm khó làm dễ, nàng còn có thể mượn cớ bị bắt nạt đi gặp biểu ca, thế nhưng chẳng có bất cứ ai gây khó dễ nàng cả, người bên cạnh Hoa Tịch Uyển lại càng không thấy bóng đâu, dường như sự tồn tại của mình đối với Hoa Tịch Uyển mà nói, hoàn toàn không quan trọng vậy




Chẳng hạn những bộ phận như hộ bộ lễ bộ hàn lâm, nếu mọi quan viên đều hành sự như nhà ngoài nàng, chỉ sợ ngày nào cũng có mâu thuẫn không ngừng, ầm ĩ đến những bộ phận khác cũng không yên theo.



Yến Tấn Khâu không ngờ Hoa Tịch Uyển lại nói như vậy, bất đắc dĩ cười, "Nàng nói đúng, là do ta nghĩ quá đơn giản."



Hoa Tịch Uyển cười cười, từ chối cho ý kiến. Người như Yến Tấn Khâu thì làm sao có thể nghĩ không ra điểm này được chứ, bất quá chỉ là cố tình đề cao nhà ngoại nàng trước mặt nàng mà thôi. Thế nhưng Yến Tấn Khâu nâng hơi quá, nàng lại không muốn để Yến Tấn Khâu thực hiện được.



Hai người lại bàn về mấy chuyện bát quái linh tinh trong kinh thành, Hoa Tịch Uyển đột nhiên nói: "Buổi chiều chàng có thấy Viên Thư Di không?"



Yến Tấn Khâu lơ đãng đổi một chén trà nóng cho Hoa Tịch Uyển: "Sao vậy, nàng ta làm việc không theo quy củ sao?"



"Tàm tạm," Hoa Tịch Uyển hơi dời tầm mắt, "Chẳng qua ta thấy nàng ta cũng thật khổ."



Yến Tấn Khâu nhếch môi cười, giọng điệu dường như mang theo chút trào phúng: "Nàng ta có thể được phân đến quý phủ chúng ta, thì làm sao lại là người không có bản lãnh được?"



Hoàng đế không muốn gặp phế hậu, Viên gia từng thân cận với phế hậu cũng bị ghét lây, làm sao ông nguyện ý để Viên Thư Di đến quý phủ của hắn được, đó căn bản không phải là cách hành sự của hoàng đế.



Cho nên khả năng duy nhất chính là có người âm thầm giúp đỡ Viên Thư Di, để nàng ta thuận lợi vào Hiển vương phủ.



Đáng tiếc hắn ghét nhất là bị người khác gài bẫy, đừng nói Viên Thư Di chỉ là một biểu muội chẳng chút thân thiết với hắn, cho dù có là tỷ muội ruột của hắn, hắn cũng không cho phép đối phương tính toán sau lưng hắn.