Bát Bảo Trang

Chương 107 : Bát Bảo trang

Ngày đăng: 19:49 18/04/20


Edit: Hoa Tuyết



Beta: Linh Xốp



​Trong căn phòng u tối, Yến Bá Ích mặt không đổi sắc ngồi bên cạnh bàn lạnh lùng nhìn Yến Tấn Khâu ngồi ở bên kia: "Hôm nay là ngày đầu tiên hoàng đế bệ hạ chấp chính, còn không quên đến chê cười ta à?" Trán hắn bây giờ đang đau đớn như hỏa thiêu, một canh giờ trước, chỗ đó đã có thêm một chữ "Hình".



​ "Trẫm hạ một đạo thánh chỉ, cho những thị thiếp không có con cái của ngươi có thể tự ý rời đi," Yến Tấn Khâu thong thả ung dung nói, "Hiện tại các nàng đều đã thu thập hành lý xong, ngươi có muốn đi đưa tiễn các nàng hay không?"



​"Chỉ là một đám thấy lợi quên nghĩa, có là gì chứ?" Yến Bá Ích cười lạnh nói, "Loại sinh vật như nữ nhân, ngoại trừ sinh con, còn có tác dụng gì?"



​Yến Tấn Khâu hơi nhíu mày, nhớ tới mình và Tịch Uyển đã hai ngày rồi chưa gặp mặt, thì không có tâm trạng nhìn bộ dạng này của Yến Bá Ích nữa: "Ngươi rơi vào kết cục hôm nay, quả thật là không thể trách ai được." Hắn đứng dậy đi ra ngoài ngay, không bao giờ muốn nhìn thấy Yến Bá Ích nữa.



​"Ngươi cũng có hơn ta đâu, ngay cả tỷ phu của mình cũng có thể hạ thủ, thì có tư cách gì mà nói người khác," Yến Bá Ích cười nhạo nói, "Còn vương phi của ngươi nữa, cũng chỉ bị sự ôn nhu thâm tình của ngươi mê hoặc, hoàn toàn chẳng biết dưới dáng vẻ nho nhã này của ngươi là một tâm địa ác độc đến cỡ nào."



​Yến Tấn Khâu nghe vậy quay đầu lại liếc hắn một cái, chẳng ừ hử gì cả chỉ cười cười, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.



​Nhìn cánh cửa trước mặt mình từ từ đóng lại, cả căn phòng vốn mờ tối lập tức rơi vào một mảnh tối mịt. Yến Bá Ích ngẩng đầu lên khẽ sờ vào cái trán của mình, tức giận đập vỡ bộ trà tách trên bàn.



​Trong Hiển vương phủ cửa lớn mở rộng, ngoài cửa ngự lâm quân dẫn đường, hăng hái khí thế, ngự giá xuất hành, những người không phận sự đều phải tránh đường.



​Bày ra thế trận lớn như vậy chỉ vì tân đế muốn nghênh đón hoàng hậu vào cung, vốn có vài cựu thần phản đối hành động này, nhưng ở trước mặt văn võ bá quan tân đế đã nói: "Hoa thị là thê tử kết tóc của trẫm, đã là phu thê, tất nhiên phải nhất thể không rời. Dân gian chú trọng phu thê ân ái, giúp đỡ lẫn nhau, trẫm tuy là thiên tử, không giống dân thường, nhưng vẫn muốn phu thê bạc đầu không xa rời. "



​Chúng thần cười giễu cợt, bọn họ có thể nói gì nữa, bản thân hoàng thượng đã nguyện ý, bọn họ làm thần tử chẳng lẽ còn muốn hoàng thượng không tôn trọng hoàng hậu, nạp thêm phi tần? Lại nói đây bất quá chỉ là hình thức, huống chi tân đế mới kế vị, có ai lại muốn không có việc gì tự tìm xui xẻo?




​Con đường có gập ghềnh cũng sẽ có điểm dừng, không đến phút cuối cùng, thì có ai biết được đời mình là tốt đẹp hay bất hạnh.



​Có lẽ nàng không tin tưởng hoàn toàn lời thề của nam nhân, nhưng sẽ không vì điều đó mà hoài nghi hay phủ nhận toàn bộ tình cảm của đối phương.



​Cũng chỉ là một đời, nàng dám cược, cũng cược thắng.



"Nữ nhi Lô gia trước khi xuất giá, mẫu thân nàng đã đích thân tặng nàng một hộp nữ trang, bên trong chứa tám bộ trâm cài, cho nên nữ nhi Lô gia xưng danh Bát Bảo Trang."



​Hoa Tịch Uyển từ trong khay lấy ra một hộp gỗ đàn hương tinh xảo, đưa tới tay Yến Tấn Khâu.



​"Kim ngân- bát bảo, mỗi người bốn món, ngụ ý tay trong tay vượt qua sóng gió, ân ái mãi không rời."



(*) Bát bảo: ngọc ấn, ngự ấn, ngọc tỉ.



​ Yến Tấn Khâu mở hộp gỗ đàn hương ra, bên trong là một miếng ngọc bội đồng tâm, một chiếc nhẫn ngọc có chữ phúc, một cây trâm tường vân và một mão ngọc tinh xảo.



​Hắn chợt ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Tịch Uyển, chỉ thấy nàng sóng mắt long lanh, nét mặt tươi cười như hoa như ngọc.



Các bạn có hiểu ẩn ý sau nụ cười của Tịch Uyển khi Tấn Khâu tới đón nàng vào cung không, điều đó đã thể hiện nàng đã mở rộng tấm lòng với Tấn Khâu. Và chàng đã nhận ra điều đó!!!



HOÀN CHÍNH VĂN