Bát Bảo Trang

Chương 12 : Kinh diễm

Ngày đăng: 19:47 18/04/20


"Quận chúa, cẩn thận dưới chân," Mẫn Huệ quận chúa được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa, nghe tiếng nha hoàn nhắc nhở, nàng ta dừng bước lại nhìn ra ngoài cung.



"Quận chúa, xe ngựa của Đoan Hòa công chúa đang phía trước" Nha hoàn của nàng ta nhỏ giọng nhắc nhở.



Mẫn Huệ quận chúa mím môi thu hồi tầm mắt, cố gắng cười tươi nhấc váy đi về phía Đoan Hòa công chúa, nàng ta dừng lại cách Đoan Hòa công chúa ba bước nhẹ nhàng cúi đầu nói: "Công chúa vạn phúc."



"Tỷ muội trong nhà cần gì khách khí như vậy?" Sau khi Mẫn Huệ quận chúa hành lễ xong, Đoan Hòa công chúa tươi cười tiến lên nắm tay Mẫn Huệ quận chúa, liếc nhìn xung quanh, đuôi lông mày hơi nhíu lại nói, "Cô đâu?"



Nụ cười của Mẫn Huệ quận chúa phai nhạt vài phần: "Mấy ngày nay sức khỏe của mẫu thân không tốt, để tránh làm ảnh hưởng đến các quý nhân nên đặc biệt sai thần nữ tới chúc mừng vạn thọ của hoàng thượng." Mặc dù mẫu thân nàng với hoàng thượng là huynh muội nhưng không cùng một mẹ, tính cách phụ thân nàng lại bình thường, không được hoàng thượng trọng dụng, cho nên mặc dù nàng là nữ nhi của công chúa nhưng cũng không nổi bật lắm trong đám quý nhân ở kinh thành. Trước mặt độc nữ của hoàng thượng – Đoan Hòa công chúa, nàng luôn e dè cẩn thận, lo sợ đắc tội đến công chúa sẽ mang tới tai họa cho Viên gia bọn họ.



Đoan Hòa công chúa nghe vậy thân thiết an ủi Mẫn Huệ quận chúa vài câu, sau đó hai người mới một trước một sau đi về phía Chiêu Dương điện.



Đi một lúc, Mẫn Huệ quận chúa giống như vô ý hỏi: "Công chúa, mấy ngày gần đây ngài có nghe tin đồn về Hiển quận vương phi không?"



"Nàng ta làm sao?" Đoan Hòa công chúa tự tiếu phi tiếu liếc nhìn nàng ta một cái, bước chân chậm lại, "Muội nghe được chuyện gì hay ho à?"



"Cũng không chuyện lớn gì, chỉ là có người nói tình cảm của Hiển quận vương và quận vương phi rất sâu đậm, quận vương phi cũng không giống như trong lời đồn mà là một mỹ nhân hiếm thấy" Mẫn Huệ quận chúa nói đến đây giọng nói nhỏ dần nhìn xung quanh, thấy Đoan Hòa công chúa vẫn tự tiếu phi tiếu như cũ mới tiếp tục nói, "Thậm chí còn có người đồn rằng Hiển quận vương đối với quận vương phi là nhất kiến chung tình, quan tâm săn sóc cho quận vương phi vô cùng chu đáo, cẩn thận, là một đôi trời định."



"Vợ chồng mới cưới lý nào lại không thấy mới mẻ?" Đoan Hòa công chúa mỉm cười vuốt ve mấy sợi tóc mai bên khuyên tai, "Về phần quận vương phi có xinh đẹp khuynh thành hay không, đêm nay gặp rồi sẽ biết." Nụ cười có chút lạnh lùng, nàng quay lại nhìn ra cửa cung đúng lúc thấy một chiếc xe ngựa dừng lại, hạ nhân bên cạnh hình như là của phủ Thịnh quận vương.



Ánh mắt của Mẫn Huệ quận chúa hơi thay đổi, "Xinh đẹp khuynh thành" câu này nghe như khen ngợi nhưng trên thực tế đối với nữ thân thế gia mà nói không phải là điều tốt đẹp gì, mà thích hợp nói về nữ nhân phong trần hơn. Mặc dù cảm thấy lời này không ổn, nhưng là sâu trong nội tâm của nàng lại có chút sảng khoái, nếu không phải xung quanh có nhiều hạ nhân, có lẽ nàng đã không khống chế biểu tình trên mặt mình mà cười thành tiếng rồi.
Những lời này là dùng để miêu tả dung nhan xinh đẹp nữ tử ngày xưa, cũng là nguồn gốc của một chuyện xưa bi thảm. Trong câu chuyện xưa đó, người nữ nhân kia sống không bằng chết, sau cùng phải tự vẫn.



Yến Bá Ích nghe thế đặt chén trà xuống, cũng không đáp lời.



Nói câu đó xong, Hầu thị mới thấy có chút không ổn, nhưng xem Quận vương gia không phát hiện điều gì bất thường, nàng cười nói cho qua: "Quận vương gia nói đúng, Hiển quận vương quả thật thật có phúc."



Nàng là Thịnh quận vương phi, chưa từng tâm tâm đến Hiển quận vương, phần lớn là thưởng thức dung mạo của Hoa Tịch Uyển, hâm mộ một chút, nhưng không hề ghen tị.



Thân phận của Yến Bá Ích và Yến Tấn Khâu giống nhau nhưng không biết người an bài chỗ ngồi vô tình hay cố ý mà lại xếp vị trí của hai kế bên nhau, Yến Tấn Khâu đúng lúc ngồi phía trên Yến Bá Ích.



Khi đi ngang qua bàn của Yến Bá Ích, Yến Tấn Khâu mỉm cười gật đầu chào hỏi, Yến Bá Ích đứng dậy trả lễ: "Đường đệ, đường đệ muội."



Hoa Tịch Uyển hơi nghiêng người tránh đi nửa lễ của đối phương, sau đó khụy quỳ gối phúc thân một cái rồi cùng Yến Tấn Khâu tiến đến chỗ ngồi.



Hầu thị chú ý tới động tác này của Hoa Tịch Uyển, ý cười trên mặt càng thiệt tình, tuy rằng dung mạo của nàng quá mức diễm lệ, nhưng lời nói và cử chỉ vô cùng quy củ.



Xác định thân người Yến Tấn Khâu giúp mình che bớt những ánh mắt đánh giá kia, Hoa Tịch Uyển mới lấy tay che miệng ngáp, kiềm chế dục vọng muốn gục xuống ngủ.



Buổi sáng rời giường quá sớm quả nhiên không có tinh thần.