Bát Bảo Trang
Chương 20 : Tiệc rượu
Ngày đăng: 19:47 18/04/20
Edit & Beta: Hoa Tuyết
Mấy vị tân khách quan trọng vừa đến, Đoan Hòa công chúa đã tự mình dẫn mấy vị tân khách này đi tham quan cảnh trí xung quanh. Chỉ là Hoa Tịch Uyển cảm thấy, kiến trúc của điền trang này cũng không tráng lệ tinh xảo như lời đồn thổi của các vị phu nhân, nhưng ngoài mặt nàng vẫn là phối hợp tỏ vẻ ngạc nhiên cảm thán.
Sau một màn tán thưởng vẻ tinh xảo của điền trang, mọi người lại tụ tập chơi trò ném tên vào bình rượu. Hoa Tịch Uyển nhìn mấy bình rượu nhỏ hẹp kia, rồi nhìn sang mấy vị tân khách có nam có nữ đang xoắn tay áo lên, bản thân cố gắng tỏ vẻ hưng phấn một ít.
"Chúng ta đã lớn tuổi, nhìn mấy người trẻ tuổi vui đùa là được rồi." Từ vương phi đợi mấy nữ quyến có tuổi ngồi xuống xong mới đề nghị bọn họ ngồi một bên làm trọng tài là được. Những người cũng khác không ý kiến gì, dù sao mấy trò này vốn chỉ thích hợp với bọn trẻ, những người tuổi cao mắt kém như họ làm sao có thể ném mũi tên vào bình được chứ.
Tuy Đoan Hòa công chúa là chủ nhà, hẳn là nên để tôn khách chơi trước, nhưng vì nàng ta là độc nữ được đương kim thánh thượng sủng ái, nên tự nhiên mọi người ở đây không ai dám chơi trước nàng ta, trì hoãn một phen, Đoan Hòa công chúa mới ném mũi tên đầu tiên, mũi tên ném ra hơi lệch, nhưng may mắn rơi vào miệng bình.
"A, thật nguy hiểm" Đoan Hòa công chúa vỗ vỗ bàn tay, nhận một mũi tên khác từ tay tỳ nữ, quay đầu nhìn lướt qua mọi người, rồi tiến lên đưa cho Hoa Tịch Uyển, "Đường đệ muội là tân nương, tiếp theo muội lên đi, chỉ là nếu ném không vào thì phải bị phạt một chén rượu." Nói đến đây, Đoan Hòa công chúa tự tiếu phi tiếu nhìn về phía khách nam đứng ở bên cạnh, "Nhưng nếu có người luyến tiếc, thì cũng có thể chịu phạt ba chén lớn thay muội."
Hoa Tịch Uyển tiếp nhận mũi tên, lắc đầu cười nói: "Không thành vấn đề." Nói xong, bước lên phía trước vài bước, phóng khoáng lưu loát ném mũi tên về phía miệng bình.
Mũi tên bay trúng miệng bình, leng keng vài tiếng, rồi rớt ra ngoài.
"Muội đây tài nghệ không bằng hoàng tỷ, xấu hổ quá." Hoa Tịch Uyển thở dài, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Yến Tấn Khâu.
"Nội tử không tiện uống rượu, ta thay nàng chịu phạt ba chén," Yến Tấn Khâu tiến lên vài bước, đến bên cạnh Hoa Tịch Uyển, cười yếu ớt với Đoan Hòa công chúa rồi thở dài nói, "Xin hoàng tỷ thủ hạ lưu tình."
Đoan Hòa công chúa vỗ tay cười nói: "Biết ngay sẽ có người đau lòng cho vợ mình mà, người tới, rót rượu cho Hiển quận vương."
Lâm Bình quận chúa nhìn ba chén rượu không trên mâm rượu, bỗng cảm thấy chén rượu mình vừa uống đang thiêu đốt yết hầu nàng, khó chịu vô cùng, ngay cả đầu lưỡi thấy cay đắng.
Sau một phen náo nhiệt, mọi người đến tiền thính dùng cơm. Cơm no rượu say lại bắt đầu xem diễn nghe khúc, mới nghe đến một nửa đã có thái giám trong cung đến truyền khẩu dụ của hoàng hậu, triệu Đoan Hòa công chúa và Lâm Bình quận chúa tiến cung.
Nếu chủ nhà phải đi, đương nhiên quan khách sẽ không tiếp tục lưu lại, mọi người đều ngồi trên xe ngựa rời khỏi điền trang của công chúa.
Hoa Tịch Uyển ngồi trong xe ngựa nhìn đường phố náo nhiệt bên ngoài, cũng không xem sắc mặt Yến Tấn Khâu thế nào mà nói: "Tấn Khâu, có phải trưởng tỷ hiểu lầm ta chuyện gì không?"
Yến Tấn Khâu nắm lấy tay nàng, trả lời: "Không cần nghĩ nhiều."
Hoa Tịch Uyển quay đầu lại nhìn hắn, cười cười không nói gì.
"Nàng là nữ chủ nhân của Hiển quận vương phủ, người khác có hiểu lầm nàng hay không cũng không quan trọng, chỉ cần ta không hiểu lầm nàng là được," Hắn đưa tay chỉnh cây trâm cài giúp nàng, "Chỉ cần ta nguyện ý tin tưởng là được, người khác nghĩ thế nào ta không quan tâm."
Ý nghĩa câu này là, người khác nói thế nào hắn cũng không để trong lòng, cũng sẽ chịu ảnh hưởng bởi ai cả, hơn nữa sẽ luôn nguyện ý che chở nàng?
Hoa Tịch Uyển mỉm cười như cũ, nàng biết Yến Tấn Khâu không phải là người đơn giản như vẻ ngoài, mà Yến Tấn Khâu cũng cố ý để nàng phát hiện ra điểm này. Yến Tấn Khâu hi vọng mình đứng cùng chiến tuyến với hắn sao? Đáng tiếc nàng rất lười, ngay cả đứng cũng không nguyện ý, làm sao còn có thể ra tới chiến trường?
Xe ngựa về tới quận vương phủ, Hoa Tịch Uyển vừa xuống xe đã thấy xe ngựa của nhị thúc trước cửa, nàng dừng chân lại, nhìn thoáng qua Yến Tấn Khâu bên cạnh, sau đó cùng hắn sóng vai đi vào cửa lớn quận vương phủ.