Bát Bảo Trang
Chương 31 : Trêu chọc
Ngày đăng: 19:47 18/04/20
Edit: Hoa Tuyết
Beta: Linh Xốp (KhanhLinhBui)
Nhìn thấy hoàng hậu quỳ xuống, thái tử và thái tử phi cũng ngồi không yên, lập tức quỳ xuống theo. Hoa Tịch Uyển quay đầu nhìn Yến Tấn Khâu dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nên cũng đứng yên bên cạnh, trời nóng như vậy còn quỳ trên mặt đất thì thật khó chịu.
"Ai gia tuổi già sức yếu, sớm đã trở thành cái gai trong mắt người khác," Thái hậu dường như không nhìn thấy hoàng hậu đang quỳ trước mặt mình, viền mắt đỏ ửng, giống như một lão bà cực khổ mất hết tất cả không nơi nương tựa, đối với cuộc sống không còn hy vọng gì nữa, "Hôm nay ngay cả cung thị cũng có thể lấn át lên đầu ai gia, ai gia còn sống để làm gì nữa? Năm đó ai gia nên đi theo tiên hoàng, thì giờ đâu phải ở lại trong căn phòng lạnh lẽo, ăn uống lung tung thế này"
"Mẫu hậu bớt giận, con dâu nhất định sẽ nghiêm trị những ác nô to gan lớn mật này, ngài là trụ cột của hoàng thượng và con dâu, ngài nói như thế thì con dâu còn mặt mũi nào mà sống nữa?" Hoàng hậu nói chưa xong, nước mắt đã tuôn rơi, "Là sai sót của con dâu, chỉ xin mẫu hậu khoan dung, đừng tức giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe, nếu không thì con dâu thực sự không còn mặt mũi nào đi gặp hoàng thượng nữa."
Chuyện điện Trung Tỉnh thường lạnh nhạt sơ suất với Phúc Khang cung, hoàng hậu cũng biết được, nhưng cũng chỉ nhắc nhở mấy câu, chứ không thật lòng để ý đến. Bà vốn cảm thấy với tính tình của thái hậu thì nhất định sẽ không làm lớn chuyện, ai ngờ thái hậu vậy mà lại làm ầm ĩ như vậy, nếu việc này truyền đi, hoàng thượng và bà chẳng phải đều mang danh bất hiếu hay sao?
Triều Đại Chiêu lấy hiếu trị quốc, từ trước đến nay luôn chú trọng việc kính già yêu trẻ. Thái hậu mặc dù không phải là mẹ đẻ của hoàng thượng, thế nhưng ngày nào bà ta còn là thái hậu, thì ngày đó bà ta còn là mẫu hậu của hoàng thượng, trên dưới triều đình đều phải hiếu kính với thái hậu. Đường đường là thái hậu lại bị hạ nhân trong cung đối xử hà khắc, sẽ không ai tin rằng có cung thị nào to gan lớn mật như thế, chỉ sợ mọi người sẽ cho rằng người làm hoàng hậu là bà cố ý sơ suất với thái hậu thôi.
Mặc kệ lúc này trong lòng có bao nhiêu tức giận vì việc làm này của thái hậu, thì nét mặt hoàng hậu vẫn tràn đầy lo lắng hối hận, đỏ mắt rơi lệ không ngừng khuyên giải thái hậu, nghiễm nhiên là dáng vẻ của một người con dâu hiếu thảo.
"Mà thôi đi, ngươi tuy là hoàng hậu, nhưng việc hậu cung phức tạp, có chút sai sót cũng là bình thường," Sắc mặt thái hậu chán nản cho người đỡ hoàng hậu dậy, gạt lệ nói, "Là ai gia suy nghĩ quá nhiều."
Lời này nghe như thông cảm cho hoàng hậu, nhưng kì thực là định tội danh sơ suất lên người hoàng hậu, hơn nữa nơi bà sơ suất còn là Phúc Khang cung chứ không phải nơi nào khác.
Hoa Tịch Uyển nhìn cặp mẹ chồng nàng dâu này diễn trò với nhau mà trong lòng không khỏi sợ hãi, thái hậu đột nhiên gây khó dễ, hơn nữa dùng loại thủ đoạn thô bạo thế này, tất nhiên là bởi vì hậu cung đã xảy ra chuyện, thái hậu vì muốn tự bảo vệ mình mới làm lớn chuyện ra.
Đôi khi đem sự tình huyên náo làm cho mọi người đều biết thế này đối với thái hậu mà nói lại là chuyện tốt. Dù sao nếu thái hậu có xảy ra chuyện gì, khi mọi người phát hiện sẽ không tự chủ được mà hoài nghi hai người đế hậu, dù có thực sự không liên quan đến đế hậu thì hai người này cũng khó mà giải thích với mọi người được.
Thái tử nhìn bàn tay của Yến Tấn Khâu mà trong lòng hâm mộ không thôi, nếu mỹ nhân xinh đẹp này là nữ nhân của mình thì hay biết mấy, hắn nhất định yêu thương nàng, không để nàng chịu chút ấm ức nào, nàng muốn gì cũng sẽ cho nàng, sẽ coi nàng như tâm can bảo bối của mình.
Thái tử phi đang bưng chén trà súc miệng, lặng lẽ nhìn bộ dáng này của thái tử, bàn tay run rẩy một cái, làm chén trà tinh xảo rớt xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, khiến thái tử giật mình thu hồi ánh mắt vô lễ của bản thân.
"Cháu dâu lỡ tay, làm kinh động đến hoàng tổ mẫu, xin hoàng tổ mẫu trách phạt," Thái tử phi đứng hành lễ với thái hậu một cái.
"Chỉ là một chén trà, có gì trách phạt với không trách phạt chứ," Thái hậu sai người đổi cho thái tử phi một chén trà, cười híp mắt với thái tử và Yến Bá Ích, nói, "Các con nên học hỏi Tấn Khâu, phải thương vợ nhiều hơn."
"Bá Ích cẩn tuân hoàng tổ mẫu giáo huấn," Yến Bá Ích nghiêm túc làm một lễ, tuy rằng cung kính thế nhưng có hơi khách sáo khô khan.
Thái hậu cười cười không nói gì, chỉ cầm chén trà lên nói: "Hôm nay cũng không còn sớm, người trẻ tuổi các cháu có nhiều chuyện, vậy trở về sớm một chút đi."
Đám hậu bối nghe thế, đồng loạt đứng dậy cáo từ.
Chờ sau khi ra khỏi Phúc khang cung, thái tử đi đến bên cạnh Yến Tấn Khâu nói mấy lời vô nghĩa, nhưng luôn bị Yến Tấn Khâu hời hợt đáp lời dăm ba câu, sau vài lần, hắn rốt cuộc cũng phải lui binh.
Yến Bá Ích lạnh mặt nhìn ánh mắt của Yến Tấn Khâu càng lúc càng sắc bén, lặng lẽ dời tầm mắt của mình, nhằm che giấu sự chán ghét đối với thái tử của bản thân. Chỉ bởi vì xuất thân mà một kẻ phóng đãng lại trở thành thái tử dưới một người trên vạn người, thiên hạ rơi vào tay một người như vậy, tổ tiên dòng tộc Yến thị nếu biết được không biết sẽ nghĩ gì?
Chờ thái tử đi xa, nụ cười trên mặt Yến Tấn Khâu đã biến mất không còn một chút, hắn đưa tay chỉnh cây trâm cài tóc đính trân châu cho Hoa Tịch Uyển, rồi bỗng cười nói: "Bảo bối sao có thể để người khác nhìn trộm được."
Hoa Tịch Uyển cười đến dịu dàng triền miên, hoàn toàn như chẳng nghe ra thâm ý trong lời nói của Yến Tấn Khâu.