Bát Bảo Trang

Chương 33 : Lô thị tức giận

Ngày đăng: 19:47 18/04/20


Edit: Hoa Tuyết



Beta: Linh Xốp (BuiKhanhLinh)



Mọi người đang nói chuyện cười đùa thì bỗng có người báo là tân lang đã đến trước phủ Hoa thị lang, Hoa Tịch Uyển thấy lão thái thái đã đứng lên, nên mỉm cười tiến lên dìu lão phu nhân: "Tổ mẫu cẩn thận, tôn nữ dìu người ra ngoài nhìn một chút."



"Tốt tốt," Lão phu nhân thấy tôn nữ dù đã làm quận vương phi nhưng vẫn dìu mình, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, đến bước chân cũng vững vàng hơn, các nữ quyến xung quanh đều bu đến khen Hoa Tịch Uyển hiếu thuận, càng làm cho lão thái thái cười đến gương mặt nở hoa.



Diêu thị và Lô thị theo sau lão thái thái, nghe những lời khen dồn dập xung quanh, Diêu thị có chút ghen tỵ liếc nhìn đại tẩu bên cạnh, hôm nay tam chất nữ trở thành quận vương phi, nữ quyến trong kinh cũng bắt đầu nịnh nọt đại tẩu, giống như Hoa Tịch Uyển tùy tiện thở một cái cũng là thở ra tiên khí.



Hiện tại cũng vậy, không phải chỉ là dìu lão thái thái thôi sao, mọi người lại nói như Hoa Tịch Uyển làm chuyện gì to lớn cao cả lắm vậy, mấy lời xu nịnh này bà nghe mà phải đỏ mặt thay họ.



"Đệ muội, cẩn thận phía dưới," Lô thị tự tiếu phi tiếu đưa tay đỡ Diêu thị một cái, khiến Diêu thị lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười nói, "Đại tẩu, mời."



Lô thị nhìn bà ta một cái, rồi nhấc chân đi về phía trước.



Bà muốn tỏ ra khách khí với Diêu thị nhưng thấy thế cũng muốn tức đến nổ phổi.



Đoàn người tiến vào nội viện thì thấy Chu Vân Hằng đang đứng trước cửa phòng mời Hoa Y Liễu ra, mọi người liền dừng bước lại, đứng một bên đánh giá Chu Vân Hằng. Công bằng mà nói thì tướng mạo Chu Vân Hằng cũng không tệ lắm, hỉ phục tân lang đỏ tươi trên người càng làm nổi bật nét đẹp của hắn, chỉ là trong mắt Hoa Tịch Uyển thì dáng vẻ này của hắn có hơi ngả ngớn, xem ra chẳng phải là một nam nhân chịu sống yên phận. Nam nhân đều tham hoan háo sắc, chỉ cần không làm ra chuyện gì quá khó coi, thì trong mắt các nam nhân khác hắn cũng chỉ là một thiếu niên phong lưu, chỉ tiếc cho những nữ nhân phải gả cho người nam nhân như vậy.



"Aizzz." Lão phu nhân đã sống vài thập niên, làm sao không nhìn ra được Chu Vân Hằng không phải là một mối nhân duyên tốt, nhưng vì e ngại thân phận, mối hôn sự của Chu-Hoa hai nhà lại là ván đã đóng thuyền, bà thật sự không tiện nói nhiều.



Tuy rằng bà không thích tính tình Hoa Y Liễu, nhưng dù sao nàng ta cũng là con cháu Hoa gia, bà làm sao có thể hy vọng người Hoa gia gả đi lại phải sống ấm ức bên ngoài chứ?



Hoa Tịch Uyển nghe thấy tiếng thở dài này, trong lòng lại kính trọng lão thái thái hơn, mặc dù bà từng làm ra mấy việc hồ đồ, nhưng cũng không phải là người xấu lắm.



Tiếng thở dài này Diêu thị và Lô thị cũng nghe được, nhưng cả hai cũng không nói gì.




Sắc mặt Bạch Hạ có chút khó coi, nói: "Con ngựa của quốc cữu gia bị hoảng sợ, đụng phải mấy sạp hàng bên đường, hiện tại con ngựa đã bị cấm vệ quân chế trụ."



"Chẳng phải đã sớm có quy định, ngoại trừ tình huống đặc biệt ra thì không thể tự do phóng ngựa trong thành sao?" Trong kinh thành nhiều người như vậy, cho nên một số con cháu quý tộc thích cưỡi ngựa cũng phải ra vùng ngoại ô vui chơi, nếu cưỡi ngựa trong thành thì nhất định phải có thị vệ dắt ngựa, quốc cữu gia đang làm gì đây?



"Nô tỳ không biết, chỉ nghe nói quốc cữu gia đánh cược với người khác là với kĩ thuật cưỡi ngựa của ông thì cho dù cưỡi ngựa trong thành cũng sẽ không xảy ra chuyện gì," Bạch Hạ nói đến đây, có chút nghiến răng nghiến lợi, "Vừa rồi bên ngoài còn có một đứa bé bị thương."



"Tại hạ vệ úy tự thiếu khanh Trương Hậu, đặc biệt đến thỉnh tội với Hiển quận vương phi, tại hạ làm việc bất lực, đã khiến quận vương phi bị sợ hãi!"



Bên ngoài truyền đến giọng nói của một nam nhân, Hoa Tịch Uyển không trả lời.



Hồng Anh bước xuống xe ngựa, phúc thân với người này, nói: "Đây là việc ngoài ý muốn, đại nhân không cần để ý, chỉ là quận vương phi nhà chúng tôi đã bị thương ở đầu, cần phải hồi phủ gấp để trị thương, phiền đại nhân lo lắng chú ý đến nơi này nhiều hơn."



Nói xong, lại lấy ra một hà bao đưa đến trước mặt người này, "Quận vương phi nghe nói trên đường có một đứa bé bị thương, nên sai nô tỳ đưa chút tiền thuốc men cho đứa bé, xin đại nhân giúp dùm." Nói xong, lại phúc thân một cái.



"Cô nương khách khí, quận vương phi nhân hậu, người nhà đứa bé kia nhất định sẽ biết ơn của ngài," Trương Hậu là tứ phẩm vệ úy tự thiếu khanh, là nhân vật có vài phần mặt mũi ở kinh thành. Lần này gặp phải sự cố của quốc cữu gia, còn dẫn đến Hiển quận vương phi bị thương, hắn vốn nghĩ rằng với sự hiển hách của Hiển quận vương phủ, sẽ không cho hắn sắc mặt tốt. Không ngờ rằng, quận vương phi là người khoan dung như vậy, hắn cầm lấy hà bao, hành lễ với người trong xe ngựa nói, "Tại hạ cáo từ, hy vọng quận vương phi sớm ngày bình phục."



Lúc này hắn nghe trong xe ngựa truyền ra một giọng nữ, âm thanh không lớn, nhưng đủ để hắn nghe rõ.



"Đa tạ Trương đại nhân."



"Không dám." Hắn lui về phía sau vài bước, đưa mắt nhìn xe ngựa của quận vương phủ dần dần đi xa, sau đó cúi đầu nhìn cái hà bao trong tay, nở nụ cười.



Quốc cữu gia phóng ngựa làm kinh động tới xe ngựa của Hiển quận vương phủ, khiến Hiển quận vương phi bị thương, e rằng mấy ngày sắp tới trong kinh thành lại có chuyện náo nhiệt rồi.



Chỉ tiếc trên dưới vệ úy tự bọn hắn cũng bị hành động này của quốc cữu gia làm liên lụy không ít.