Bát Bảo Trang

Chương 35 : Khổ tâm

Ngày đăng: 19:47 18/04/20


Edit: Hoa Tuyết



Beta: Linh Xốp



Hoa Tịch Uyển cảm thấy bản thân chỉ là bị đụng đầu một chút, tuy máu chảy hơi nhiều, nhưng cũng không đến nỗi nghiêm trọng như bên ngoài đồn đại. Nàng không biết bên ngoài nghe lời đồn nhảm từ đâu, hay do Yến Tấn Khâu cố ý lan truyền tin tức như thế, cho nên dứt khoát phối hợp nằm trên giường nghỉ ngơi, buồn thì bảo ca cơ trong phủ hát khúc cho mình nghe, phiền phiền thì có ảo thuật gia trong phủ biểu diễn cho mình xem, nghĩ mọi biện pháp để cho cuộc sống nằm trên giường của mình được thư thái hơn.



(Nghệ nhân diễn xiếc và ảo thuật thì mình kêu là ảo thuật gia đi hé, tuy có hơi hiện đại một chút nhưng mình không tìm ra từ thích hợp để thay thế)



"Quận vương phi, y nữ tới đổi thuốc cho ngài," Bạch Hạ từ bên ngoài đi vào, đỡ Hoa Tịch Uyển ngồi dậy, rồi kê một cái gối mềm sau lưng nàng.



Hoa Tịch Uyển cho ảo thuật gia lui ra, "Mời nàng tiến vào đi."



Sau khi y nữ được nha hoàn trong phòng vén màn cho mình, mới cất bước đi vào. Nàng là người chuyên phụ trách trị liệu ngoại thương, mặc dù đã làm ở thái y viện nhiều năm nhưng chưa từng tới phủ Hiển quận vương. Hôm nay đến phủ Hiển quận vương, cứ năm bước có một bức tranh, mười bước có một cảnh trí, cuối cùng nàng cũng tin lời của các trưởng bối, rằng tiên đế rất thương yêu Hiển thân vương.



Cách bài trí trong phòng của Hiển quận vương phi vô cùng lịch sự tao nhã, nhưng không làm người khác cảm thấy mất đi sự giàu sang cao quý, có thể thấy được người bố trí gian phòng này vô cùng dụng tâm, lại càng quan tâm đến chủ nhân của gian phòng này hơn.



"Tại hạ gặp qua Hiển quận vương phi," Y nữ nhìn thấy một mỹ nhân mặc áo lụa trắng đang nằm trên giường, biết ngay vị này chính là người Hiển quận vương vô cùng yêu thích – Hiển quận vương phi, nàng tiến lên phúc thân một cái, nói: "Tại hạ được thái y viện phân phó tới để đổi thuốc cho quận vương phi ngài."



"Làm phiền đại nhân." Giọng nói của người trên giường vô cùng mềm mại, mang theo một chút quyến rũ, y nữ này thân là nữ nhân còn cảm thấy tê dại trong lòng, không nhịn được muốn nhìn người nằm trên giường nhiều hơn. Nàng tuy là y nữ của thái y viện, nhưng chỉ là một chức quan bát phẩm, rất nhiều người trong thế gia đều coi thường nữ nhân làm nghề y, khi nói chuyện luôn tỏ ra khinh thường, người thật tâm khách khí như Hiển quận vương phi rất ít.


Triệu Đông thấy Hoàng hậu nương nương không nói lời nào, cũng đàng hoàng thành thật đứng một bên. "Ngươi lui xuống trước đi," Hoàng hậu thở dài một hơi, xua tay để cho Triệu Đông lui ra, cảm thấy u sầu đầy bụng.



Nhi tử không có ý chí phấn đấu, nhà mẹ đẻ cũng không chịu thua kém, nếu không phải vì dưới gối Hoàng thượng chỉ có mỗi Thái tử, chỉ sợ bà đã không còn chỗ đứng trong hậu cung này từ lâu rồi.



"Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng tới." Một cung nữ hấp tấp chạy vào báo tin, Hoàng hậu còn chưa kịp phản ứng đã thấy Khải Long đế vội vã từ bên ngoài đi vào.



"Các ngươi đều đi ra ngoài," Tuy sắc mặt Hoàng đế khó coi, nhưng cũng biết không thể nổi giận với Hoàng hậu trước mặt cung nhân, chờ sau khi mọi người lui ra hết, Hoàng đế mới nổi giận nói: "Ngươi xem người nhà ngươi đã gây ra chuyện gì đi, hôm nay không ít thế gia trong kinh thành đến vạch tội người nhà ngươi hành sự bừa bãi, ngươi muốn trẫm giúp ngươi che đậy thế nào?!"



"Hoàng thượng, là thiếp vô năng, không quản tốt người nhà mẹ đẻ," Hoàng hậu biết lúc này không thể cứng rắn cãi lại hoàng thượng, trước tiên yếu ớt nói, "Chuyện của Hiển quận vương phi, thiếp cũng vô cùng lo lắng..."



"Ngươi nghĩ hắn làm mỗi Hiển quận vương phi bị thương thôi sao?" Khải Long đế lãnh đạm nói, "Tất cả mọi người trong kinh thành đều nhìn chằm chằm vào việc làm của người nhà nhà các ngươi, ngươi không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ thay Thái tử chứ, lẽ nào người muốn mọi người trong thiên hạ đều biết Thái tử có một cữu gia như vậy sao?" Hôm nay danh tiếng của Thái tử đã xấu không chịu được, Phương gia lại gây ra chuyện ồn ào như vậy, thật là họa vô đơn chí, không thể vãn hồi rồi.



Hoàng hậu nghe thế, vẻ mặt ngẩn ra, không thốt nên lời. Bà nên trách nhà mẹ đẻ mình không biết suy nghĩ cho mình, hay trách con trai mình không biết phấn đấu? Nên trách bản thân không dạy con thật tốt, hay trách mình không quản được nhà mẹ đẻ đây?



Sau một lúc, Hoàng hậu mới cúi người thật thấp phúc thân với Khải Long đế: "Thiếp biết sai rồi, chỉ xin Hoàng thượng đừng để việc nhà mẹ đẻ của thần thiếp ảnh hưởng đến Thái tử."



Khải Long đế hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi, trong lòng càng có sự ngăn cách với Hoàng hậu.



Hoàng hậu nhìn bóng lưng của Hoàng đế, nước mắt lưng tròng, nhưng cuối cùng vẫn không rơi xuống.