Bát Bảo Trang

Chương 38 : Không cần phải lo lắng

Ngày đăng: 19:48 18/04/20


Edit: Hoa Tuyết



Beta: Linh Xốp



Tuy Đoan Hòa công chúa là người mà nhiều quý nữ quý phụ trong kinh ngưỡng mộ, nhưng trong đó cũng không ít người hả hê khi thấy nàng ta mất mặt. Về phần lý do, đại khái là bởi vì một số người thấy Đoan Hòa công chúa quá ngạo mạn, còn một số người khác lại thích thấy cảnh người cao quý hơn mình gặp xui xẻo, loại tâm tình này không thể nào giải thích được, thế nhưng không thể phủ nhận được là trên đời không thiếu những kẻ như thế.



Các nữ quyến vốn không thấy quá hứng thú với loại tụ hội này, thế nhưng Đoan Hòa công chúa đã một mực yên lặng gần hai tháng, hôm nay lại tràn đầy sức sống trở lại, nếu bọn họ không nể mặt, thì không biết vị công chúa này có ghi hận trong lòng không nữa,.



Nhưng cảm giác nhàm chán nhanh chóng biến mất khi bọn họ biết tin Hiển quận vương phi cũng sẽ tham gia buổi tụ hội này, sự buồn chán của các nữ quyến chuyển thành nhiều chuyện. Cái này cũng không phải do bọn họ tầm thường, thật sự là trong nhà bọn họ chỉ có mấy chuyện lặt vặt, khi nói chuyện phiếm không nói về Đông gia sinh được mấy đứa bé, thì nói về Tây gia sủng thiếp diệt thê. Nay sắp được gặp nạn nhân của sự kiện khiến cả kinh thành huyên náo vài ngày trước, đây thật sự là một cảnh tượng náo nhiệt hiếm có.



Người làm Hiển quận vương phi bị thương là quốc cữu gia, cũng chính là người nhà ngoại của Đoan Hòa công chúa, nên buổi yến tiệc này chắc chắn sẽ có quốc cữu phu nhân tham gia, nay nạn nhân và vợ của hung thủ là Phương phu nhân chạm mặt, không biết sẽ có trò hay gì để xem đây?



Bất kể trong lòng các nữ quyến này nghĩ gì, thì khi đến phủ công chúa, họ vẫn phải bày ra dáng vẻ đoan trang, ngươi khen ta, ta khen ngươi, một điệu bộ nói cười vui vẻ, ngay cả vị quốc cữu phu nhân vừa bị giáng hai cấp tước, cũng không bị mọi người lạnh nhạt, dù sao nữ nhân thế gia am hiểu nhất chính là chuyện xã giao với nhau, chỉ nhìn mặt ngoài thì không thể nhận ra ai thích ai, ai ghét ai được.



Quốc cữu phu nhân Lâm thị vốn nghĩ đã bị mất hết mặt mũi, nhưng nói chuyện với nhau một hồi, bà lại thả lỏng không ít, nhưng tâm tình vui vẻ của nàng duy trì không được lâu, bởi vì thái giám bên ngoài báo lại là xe ngựa của Thịnh quận vương phi và Hiển quận vương phi đã tới phủ.



Nụ cười trên mặt Lâm thị hơi mất tự nhiên, dung mạo của nữ nhân quan trọng thế nào, nàng thân là nữ nhân đương nhiên hiểu được. Thế nhưng lần này Hiển quận vương phi bị thương ở trán, nếu không để lại sẹo thì tốt, còn nếu có sẹo, thì sao nàng có thể an lòng được. Chỉ trách nàng vô dụng, không được phu quân sủng ái, bình thường không thể khuyên ngăn hắn, chỉ tội cho Hiển quận vương phi bị liên lụy.



Không ít nữ quyến đều ở đây nghĩ tới việc trên trán của Hiển quận vương phi có để lại sẹo không, cho nên khi Hoa Tịch Uyển và Hầu thị cùng nhau xuất hiện thì dù mọi người đều bắt chuyện với cả hai, thế nhưng ánh mắt chỉ liếc nhìn sang Hoa Tịch Uyển.




Nghĩ đến những biến động ngầm trong hoàng thất, Hoa Tịch Uyển lại thấy hơi đồng tình với vị Mẫn Huệ quận chúa này, nhưng chỉ chút ít mà thôi chứ không quá nhiều.



Buổi chiều, khi hai vợ chồng đang chơi cờ, trong lúc vô tình lại nói đến sự kiện này, Hoa Tịch Uyển thấy Yến Tấn Khâu tựa như không có chút phản ứng gì với việc Mẫn Huệ quận chúa xuất giá, nên không nhịn được nói: "Hoàng thượng thật sự làm mai cho trưởng tôn An quốc công và Mẫn Huệ quận chúa sao?"



"Nàng nghĩ sao về chuyện này?" Yển Tấn Khâu đi một quân cờ, mới ung dung nói, "Trên cơ bản thì sự việc đã được định ra rồi, chỉ là chưa công bố ra thôi."



"Chỉ là nghe qua nên hỏi một chút," Hoa Tịch Uyển cầm một quân cờ trên tay, thấy nước cờ của Yến Tấn Khâu không chút biến hóa, mới tiếp tục nói: "Tốt xấu gì nàng ta cũng là biểu muội của chúng ta, nên chuẩn bị lễ vật nặng một chút mới được."



Yến Tấn Khâu nhìn bàn cờ, thờ ơ nói: "Bọn ta chỉ là biểu huynh muội, vui vẻ ngoài mặt là được rồi, chẳng lẽ còn phải chuẩn bị đồ cưới cho nàng ta sao?"



"Đúng vậy," Hoa Tịch Uyển thở phào cười nói, "Nghe chàng nói vậy, cuối cùng ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm."



Đầu tiên Yến Tấn Khâu hơi sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ra được, thở phào mà Hoa Tịch Uyển nói là có ý gì, hắn cười cười với Hoa Tịch Uyển không nói gì, thế nhưng vẻ mặt tươi cười này giống như đang nhắn nhủ suy nghĩ của mình với Hoa Tịch Uyển.



Thấy Hoa Tịch Uyển không nói gì, hắn đưa tay cầm tay nàng: "Vĩnh viễn cũng không phát sinh chuyện như vậy, sau này nàng không cần lo lắng những chuyện này nữa."



Lần này đổi thành Hoa Tịch Uyển chỉ cười không nói.