Bát Bảo Trang
Chương 68 : Phẩm hạnh và dung mạo
Ngày đăng: 19:48 18/04/20
Edit: Hoa Tuyết
Beta: Linh Xốp
Nghe thấy tiếng cười nói của vương gia cùng vương phi truyền ra từ xe ngựa, Mộc Thông ngồi phía ngoài đánh xe sửa sang lại ống tay áo, híp mắt nhìn đoàn xe ngựa ở phía trước đang chậm rãi đi về phía này, hình như là đội nghi trượng của quận chúa?
Không bao lâu sau, xe ngựa phía trước dừng lại, một lão ma ma ăn mặc có địa vị tiến lên hành lễ nói: "Lão nô thay mặt quận chúa ra mắt vương gia vương phi."
Hoa Tịch Uyển và Yến Tấn Khâu đang nói đến chuyện đến cao hứng, bỗng thấy xe ngựa đi chậm lại, đang lúc hơi ngạc nhiên thì đột nhiên nghe bên ngoài truyền vào tiếng nói của một lão phụ nhân, họ kẽ nhíu mày, quận chúa nhà nào lại hành sự như vậy, giống như là cố ý chạm mặt họ vậy.
"Vương gia, vương phi, phía trước là xe ngựa của Mẫn Huệ quận chúa." Mộc Thông ở bên ngoài nhẹ giọng nhắc nhở.
"Mẫn Huệ quận chúa?" Hoa Tịch Uyển tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn Yến Tấn Khâu, đó không phải là vị quận chúa tài đức vẹn toàn đã "nháo động phòng" trong đêm tân hôn của họ sao? Nàng đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng cào yết hầu của Yến Tấn Khâu một chút, "Vương gia và Mẫn Huệ quận chúa thật có duyên."
Yến Tấn Khâu cười giữ ngón tay nàng lại, cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng một cái: "Lão bà bán trà trứng bên đường mỗi buổi sáng đều bày sạp ở khúc quanh này, xe ngựa của ta mỗi ngày đều đi ngang qua chỗ bà, chẳng phải ta và bà lão cũng rất có duyên sao?"
"Miệng lưỡi trơn tru," Hoa Tịch Uyển cắn nhẹ lên cổ tay hắn, sau đó nhấc một góc màn xe lên nhẹ giọng nói, "Mẫn Huệ quận chúa không cần khách khí, đều là huynh muội trong nhà, cần gì đa lễ như vậy."
Lão ma ma không dám ngẩng đầu lên, chỉ nghiêm túc hành lễ, rồi cùng đội nghi trượng của quận chúa lui sang một bên. Chờ xe ngựa của Hiển vương phủ đi qua khỏi, bà mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy tuy rằng Hiển vương phi vẫn tươi cười, nhưng bà nhận thấy có một loại uy nghiêm không nói ra được, có lẽ đó là khí thế bề trên.
"Vương phi nói phải," Bạch Hạ biết tính cách vương phi, nên không nói gì thêm, đi tới phía sau Hoa Tịch Uyển, nhìn kỹ màu sắc của mấy bộ cung trang trên tay bọn nha hoàn: "Màu trắng không quá thích hợp trong trường hợp này, da vương phi quá trắng mịn, mặc cung trang màu gì cũng sẽ rất đẹp.
"Dù cho vương phi chỉ mặc một bộ đồ rách, cũng xinh đẹp hơn người," Hồng Anh bưng trà sâm đi tới, "Nô tỳ thấy bộ cung trang lông cáo đỏ tươi kia cũng không tệ, có thể giúp làn da của vương phi càng xinh đẹp hơn."
Hoa Tịch Uyển lắc đầu: "Bây giờ vương gia chẳng phải là hoàng tử, vụ án hạ độc thái tử còn chưa được tra rõ, mặc màu này không thích hợp lắm."
Nàng nhìn qua rồi chỉ vào bộ cung trang hồng nhạt viền hoa đỏ nói: "Kiểu này rất được, chỉ là bảo người sửa lại phía dưới một chút, không thể làm mất mặt vương phủ, nhưng cũng không nên quá xa hoa."
Trong những trường hợp càng quan trọng, thì càng phải chú ý cách ăn mặc, nếu như thích trang phục mát mẻ giản dị thì mặc ở nhà mình chơi một chút thì được, còn nếu đến những nơi trang trọng mà ăn mặc như thế thì không phải là vứt bỏ thể diện của chính mình và khiến người khác đánh giá không tốt về mình sao. Cũng giống như mọi người đều mặc lễ phục dạ hội để tham gia tiệc rượu, chỉ có mình mình diện quần jean áo phông, vậy không phải là cá tính mà là không tôn trọng người khác.
Nếu như là trước kia, chắc chắn nàng sẽ chọn những bộ cung trang đỏ thẫm, thế nhưng lần này thái tử bị trúng độc, tâm tình của hai vị trong cung cũng không được tốt, đã có mười mấy cung thị bị đánh chết, nàng không muốn gây thù chuốc oán trong lúc này.
Nếu không tìm chết sẽ không phải chết, nàng vẫn là một đóa hoa đào chưa tới mười tám tuổi, không muốn vô duyên vô cớ đẩy mình vào vở kịch kia.
Về phần tại sao thái tử lại trúng độc thì có liên quan gì tới nàng đâu?
Dù sao... Cái vị trí thái tử này cũng chẳng mấy vững chắc.