Bát Bảo Trang

Chương 79 : Yêu thương

Ngày đăng: 19:48 18/04/20


Chờ sau khi Yến Tấn Khâu rời đi, ma ma bên cạnh thái hậu mới mang một chén trà dưỡng sinh đi ra nói: "Hiển Vương điện hạ thuần khiết lương thiện như vậy, có thể thay nương nương đạt thành mục tiêu được không?"



"Thuần khiết lương thiện mới tốt, nếu như hắn lạnh tâm lạnh tính như Yến Bá Ích, thì ai gia thật không dám dùng hắn," Thái hậu tiếp nhận chén trà khẽ nhấp một ngụm, trong mắt mang theo sự thoả mãn, "Người có nhược điểm, mới dễ nắm giữ."



"Vẫn là thái hậu nương nương ngài cao tay, không chỉ sớm thám thính được tư sắc của Hiển vương phi không tầm thường, mà còn nghĩ đủ biện pháp để thúc đẩy tình cảm của Hiển vương và Hiển vương phi, hôm nay hai người họ quả thực tình thâm tựa biển, đúng là không thể tốt hơn." Giọng nói của ma ma mang sự tôn sùng và ca tụng, "Ngài thực sự là thần cơ diệu toán."



"Tuy rằng Nghĩa An Hầu phủ trị gia rất nghiêm, nhưng cũng không phải là nước tát không lọt," Thái hậu bị ma ma thổi phồng, không kìm lòng được nói nhiều mấy câu, "Một khuê nữ không phải nuôi dưỡng ở Tướng phủ thì ở Hầu phủ, giả vờ như dáng vẻ không thể găp gỡ người ngoài, còn để mặc người khác thảo luận, cho dù Nghĩa An Hầu phủ này là gia đình phúc hậu, cũng không rộng lượng đến vậy. Cho nên nhất định trong chuyện đó có nguyên nhân khác, quả nhiên không ngoài sự đoán của ai gia, vị trưởng nữ của Nghĩa An Hầu phủ này không chỉ chẳng phải là cô gái xấu xí, mà ngược lại còn có dung mạo khuynh thành. Những năm trước ai gia đã âm thầm tìm hiểu qua, Hoa thị không thích quản công việc vặt, tính tình vô cùng lười nhác, thế nhưng lại được ông trời ưu ái ban cho nhan sắc và tiếng nói ngọt ngào hút hồn, kiểu con gái như vậy dù gả đến nhà ai cũng giống như mật ngọt chết ruồi. Hiển vương có một vị vương phi như vậy, cho dù ngày sau có đăng cơ, cũng sẽ đánh mất ý chí chiến đấu. Một hoàng đế như thế đối với ai gia mà nói, là lựa chọn tốt nhất."



Đối với thái hậu, bất kể là thái tử hay Thịnh quận vương đăng cơ cũng đều không phải là chuyện tốt. Thái tử ngu ngốc, lại có mẹ đẻ, nếu như thành công lên ngôi, hậu cung này sẽ chẳng còn chỗ cho một hoàng thái hậu như bà sống yên ổn. Thịnh quận vương thủ đoạn quá tàn nhẫn, tàn nhẫn với chính mình, thì lại càng tàn nhẫn với người khác hơn, một hoàng đế như vậy, bà cũng không thể trông cậy vào hắn có thể hiếu kính với bà.



Chỉ có Hiển vương lớn lên bên cạnh bà, mới kính trọng bà, lại thiên về thi văn thư họa, mặc dù giỏi suy tính, nhưng lại không phải là người tàn nhẫn, mà trái lại rất trọng tình trọng nghĩa, một tôn tử như vậy đăng cơ chính là lựa chọn tốt nhất đối với bà.



Ma ma thấy thái hậu rơi vào trầm tư, nên yên lặng lui sang một bên, thái độ cẩn thận hoàn toàn không giống với vẻ tò mò về Hiển vương như vừa rồi.



Hoa Tịch Uyển vừa ngủ dậy, đã phát hiện bên cạnh một bóng đen, sau khi nhìn kỹ mới biết là Yến Tấn Khâu, nàng ngồi dậy hỏi: "Chàng trở về lúc nào vậy?"



"Mới vừa trở về," Yến Tấn Khâu bỏ xuống quyển sách trên tay xuống, lấy áo choàng trên giá đỡ khoác lên người nàng, "Hai ngày qua khiến nàng chịu ủy khuất rồi, sau này thái hậu sẽ không lấy chuyện này làm khó dễ nàng nữa."



Hoa Tịch Uyển khẽ chỉnh vạt áo, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Yến Tấn Khâu hỏi: "Chàng đã nói gì với thái hậu vậy?"



"Không có gì, những chuyện phiền muộn nàng không cần phải xen vào," Đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, nét mặt Yến Tấn Khâu lộ ra chút ý cười: "Ta đã bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tối, trước tiên nàng rời giường theo ta tản bộ trong sân một chút, mới tốt dễ tiêu."
"Dạ." Mộc thông cúi đầu, thái độ thập phần cung kính.



Chờ sau khi mấy người không phận sự lui đi hết, Hoa Tịch Uyển mới chậm rãi mở miệng nói: "Quản sự phòng trà nước kia rất có năng lực, ngẫm lại lần này là do hạ nhân lợi dụng sơ hở, trực tiếp cắt chức của hắn có hơi nặng, không bằng để hắn làm phó quản sự đi." Nàng giúp nâng cây trâm Thanh Loan ngậm châu trên tóc lên, cười dịu dàng nói, "Vừa hay phòng giặt quần áo cũng thiếu một phó quản sự, hay là để hắn đến đó đi.



Đồ đạc của mình, sao có thể để người khác nhìn trộm chứ? Đã dám đưa tay, vậy phải dự đoán được việc bị chặt tay.



Yến Tấn Khâu nghe vậy lại cười nói: "Nàng nói đúng, cứ như vậy đi." Vương phi nhà hắn quả nhiên rất quan tâm đến hắn, trong lòng hắn lập tức vô cùng vui sướng.



Mộc Thông yên lặng cúi đầu thấp hơn, chiêu này của vương phi thật độc ác. Quản sự kia vì ả tỳ nữ đó mà mất chức, bây giờ lại bị điều đến phòng giặt quần áo làm phó quản sự, vậy ả tỳ nữ đó còn có thể sống yên ở phòng giặt quần áo sao?



Có thể thấy được tuy thường ngày vương phi ôn hòa thân thiện, nhưng lại là người không thể đắc tội đến, nha hoàn áo xanh này chính là tấm gương.



Hắn thấy, những suy nghĩ không yên phận của nha hoàn kia thực sự là tự tìm đường chết, cũng không nghĩ tới vương phi là ai, các nàng là cái thứ gì, luận tướng mạo, luận tính tình, luận thân phận, các nàng có cái gì sánh được chứ. Càng không nói tới chủ tử nhà mình chỉ thích mỗi mình vương phi, những người khác có thể so sánh được sao?



Dù sao ở trong mặt Vương gia, khi vương phi đá vỡ núi giả, thì gọi là tư thế oai hùng hào sảng; vương phi thích ngủ nướng, thì gọi là thanh nhàn; vương phi thích nghe chuyện bát quái trong kinh thành, thì gọi là giết thời gian; vương phi thích ăn thức ăn ngon, thì gọi là biết sống hưởng thụ. Còn nếu những nữ nhân khác làm vậy, thì đó chính là thô lỗ, lười nhác, thích xen vào việc của người khác, hết ăn lại nằm.



Cho dù Vương phi có vô số khuyết điểm, thế nhưng có thể khiến Vương gia luôn luôn yêu thích, lúc nào cũng che chở, mọi chuyện đều nghe theo, đó chính là bản lĩnh.



Dù sao ngay cả thói quen sinh hoạt Vương gia cũng sửa theo vương phi rồi, những người khác vẫn là đừng nên có suy nghĩ không yên phận nữa. Đến lúc đó chỉ sợ người tức giận chẳng phải vương phi, mà là Vương gia.