Bát Bảo Trang
Chương 81 : Thực hư
Ngày đăng: 19:48 18/04/20
Edit: Hoa Tuyết
Beta: Linh Xốp
Sáng sớm hôm sau Mộc Thông liền đem quà tặng đưa đến phủ Hoa tam gia, còn nhận được một tràng cảm ơn và đôi giày thêu do Hoa nhị cô nương tự tay làm tặng vương phi. Bề mặt của đôi giày thêu này được làm từ gấm thượng hạng, mặt trên thêu mấy hoa văn rất xinh đẹp, Mộc Thông từng gặp qua không ít quý nhân, cũng phải tán thưởng đôi giày này một tiếng rất đẹp, có thể thấy được người làm giày hết sức dụng tâm.
Sau khi trở lại vương phủ, Mộc Thông đem đầu đuôi sự việc ở Hoa tam gia quý phủ kể lại, đồng thời dâng lên đôi giày thêu Hoa Sở Vũ làm cho Hoa Tịch Uyển.
"Đôi giày thật xinh đẹp," Hoa Tịch Uyển mở hộp xem, cười nói, "Đến giờ mà nhị tỷ vẫn còn nhớ làm cho ta đôi giày xinh đẹp thế này."
Yến Tấn Khâu nghe vậy cũng cười nói: "Nghe nàng nói thế, chắc đây không phải là lần đầu tiên nhị đường tỷ làm giày cho nàng hả?"
"Nhị tỷ thêu thùa rất tốt, mà ta từ lúc nhỏ đã không có hứng thú với mấy trò thêu thùa may vá này, cho nên trước đây mỗi lúc rảnh rỗi, nhị tỷ sẽ may cho ta y phục giày vớ các thứ, hôm nay tỷ ấy sắp xuất giá mà còn thương nhớ đến ta." Hoa Tịch Uyển cầm đôi giày thêu, nhớ tới năm đó sau khi nàng cứu Hoa Sở Vũ từ trong ao ra, Hoa Sở Vũ liền đối với nàng không khác gì muội muội ruột thịt, đã mấy năm qua rồi mà Hoa Sở Vũ vẫn như vậy.
Yến Tấn Khâu gật đầu, hắn không tiện đánh giá nhiều về nữ quyến Hoa gia, nhưng ai đối với Hoa Tịch Uyển thật tình hay giả ý, hắn vẫn ghi tạc trong lòng: "Nàng ta tốt với nàng như vậy, cũng không uổng nàng một lòng mong nhớ nàng ta."
Hoa Tịch Uyển bật cười, lời này của Yến Tấn Khâu có chút bất công, mỗi câu đều có ý thiên vị nàng, nhưng nàng hiểu rõ, đối với Yến Tấn Khâu mà nói, nàng là vương phi của chàng, những người khác có tốt hay không, tự nhiên chàng sẽ đứng ở góc độ của chàng để nhận xét.
Đây đại khái là thiên tính của con người, nàng cũng sẽ không cảm thấy Yến Tấn Khâu không tốt với người nhà mẹ đẻ mình hay gì, nàng bất đắc dĩ cười nói: "Tình cảm tỷ muội vốn cần thật lòng giữ gìn, có ai muốn đổi một tấm chân tình của mình lấy một mảnh giả ý bao giờ, tình cảm tỷ muội của ta và nhị tỷ đã nhiều năm, đương nhiên sẽ không kìm lòng được mà đối xử tốt với nhau hơn vài phần."
"Nghe nói nhị đường tỷ sẽ thành thân với thế tử Lâm gia Lâm Văn Hậu?" Dường như Yến Tấn Khâu đột nhiên nhớ tới chuyện này, thuận miệng nói, "Thế tử Lâm gia Lâm Văn Hậu ở kinh thành cũng được xem là quân tử, gả cho hắn là lựa chọn tốt.
"Người có dã tâm, làm sao có thể đành lòng bỏ qua trận này?" Gần đây, Khải Long đế và hoàng hậu bỗng dưng không có gì để nói với nhau, thế nhưng thấy vẻ mặt hoàng hậu tiều tụy, dường như chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã già đi mấy tuổi, trong lòng hắn cũng thấy hơi hổ thẹn, "Đợi sau khi đứa bé được sinh ra, sẽ được nuôi dưỡng bên cạnh nàng, thái tử phi sẽ đến đạo quán ở ngoại thành cầu phúc cho thái tử, sau này không có chuyện gì thì không cần hồi cung."
"Hoàng thượng đành lòng sao?" Hoàng hậu ngước mắt nhìn hoàng đế, ánh mắt không chút cảm xúc.
"Có cái gì đành với không đành chứ, đó là cháu trai của nàng, nuôi dưỡng bên cạnh nàng, trẫm cũng yên tâm." Khải Long đế bình tĩnh nói, "Coi như ngôi vị hoàng đế này không thể truyền cho nhi tử, thì vẫn có thể truyền cho tôn tử."
Nét mặt hoàng hậu khẽ động, cầm chén trà trầm mặc một lúc: "Thiếp hiểu, chỉ là nữ nhân lúc sinh con, chính là một lần đi qua quỷ môn quan, sinh tử khó biết trước được."
Nghe thế, vẻ mặt hoàng đế phức tạp nhìn hoàng hậu, ngừng lại một lúc sau nói: "Việc này cứ để trời định đi."
"Chỉ cần sau này hoàng thượng đừng đau lòng là được." Hoàng hậu để chén trà xuống, vẻ mặt mệt mỏi nói, "Xin hoàng thượng yên tâm, thiếp chắc chắn sẽ chăm sóc thái tử phi thật tốt, cho đến khi... hoàng thái tôn ra đời."
Khải Long đế nhìn bà thật sâu một cái, đặt chén trà xuống đứng lên nói: "Đã như vậy, trẫm rất yên tâm."
Thấy hắn muốn đi, hoàng hậu đứng dậy làm một lễ vạn phúc: "Hoàng thượng đi thong thả."
Hoàng đế vừa chuẩn bị mở miệng định nói gì lại thôi, hắn nhìn hoàng hậu cúi đầu, xoay người đi ra khỏi đại môn.
Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn bóng lưng của hắn, trong ánh mắt không chút tình cảm, dường như nam nhân vừa đi ra chỉ là một người xa lạ, không có bất cứ quan hệ gì với bà vậy.