Bát Bảo Trang
Chương 87 : Hạ độc
Ngày đăng: 19:49 18/04/20
Edit: Hoa Tuyết
Beta: Linh Xốp
Gần đây kinh thành có chuyện gì là lớn nhất?
Đó chính là lúc thái tử phi sinh con, cây tùng bên cạnh hoàng lăng bị sét đánh ngã, vùng phụ cận kinh thành còn bị hoả hoạn. Loại chuyện thần kỳ này khi người bình thường ra đời đâu được đãi ngộ như vậy, thế nhưng chi bằng không có chuyện thần kỳ như vậy còn hơn.
Có người nói, vị tiểu hoàng tôn này là hoạ tinh đến thế gian, sẽ mang đến tai hoạ cho cả quốc gia. Cũng có người nói, đây là tổ tiên Yến gia trên trời cảnh báo, bởi vì vị tiểu hoàng tôn này căn bản không phải là con của thái tử, mà là con của thái tử phi cùng Thịnh quận vương thông dâm sinh ra.
Mà vĩnh viễn mặt tiêu cực của lời đồn luôn được người ta quan tâm đón nhận hơn, tốc độ lan truyền cũng nhanh nhất, nên rất nhanh sau đó tin tức thái tử phi thông dâm với người khác sinh ra họa tinh đã lan truyền khắp nơi trên cả nước, thậm chí ở một vài chỗ xa xôi, lời đồn đã biến thành thái tử phi có quan hệ bất chính với một dã nam nhân, sinh ra một quái vật không giống con người mang đến tai họa.
Tuy rằng con người chẳng hoàn toàn tin tưởng mấy chuyện thần tiên ma quái, nhưng nhất định vẫn mang lòng kính sợ, huống chi lời đồn về tiểu hoàng tôn lan truyền rộng rãi như vậy, khiến cho những người vốn không tin tưởng cũng bắt đầu bán tính bán nghi.
"Cho nên, bên ngoài đồn đãi vị hoàng tôn này có ba con mắt, sáu cái tay, da đen thùi, răng nanh dày đặc sao?" Hoa Tịch Uyển uống trà, phe phẩy cây quạt che miệng cười nói, "Thật là nhảm nhí."
Hồng Anh cười híp mắt nói: "Ở bên ngoài, ai cũng chưa từng thấy qua tiểu hoàng tôn, lời đồn này càng truyền càng quá đáng, chẳng phải cũng là chuyện rất bình thường sao ạ?"
Hoa Tịch Uyển cười cười, quay đầu lại nghĩ, việc này thật quá trùng hợp, cơn mưa dông vừa đến thái tử phi lại vừa sinh con, trận sấm sét này không đánh ở đâu lại chỉ đánh trúng cái cây bên hoàng lăng, phòng ốc còn bị cháy sạch, tuy rằng chỉ thiêu hủy một ít tài sản, thế nhưng lại không có ai bị thương, thật giống như có người biết trước sẽ có hỏa hoạn, nên đã sớm cứu người ra.
"Bạch Hạ, lúc xảy ra hoả hoạn, những người trong phòng kia là ai cứu được vậy?" Nàng nhẹ nhàng ôm bụng dưới, hôm nay kinh nguyệt tới, nên chẳng những không thể ăn nước đá mà thậm chí trong phòng cũng không thể đặt băng, bây giờ vừa nóng lại vừa bực bội, thực sự là toàn thân đều khó chịu.
"Nghe nói đội tuần tra của vệ úy tự trùng hợp đi ngang qua nên đã cứu người ra, chỉ tiếc trận lửa quá lớn tuy rằng người được cứu thoát thế nhưng phòng ốc đều bị thiêu hủy," Bạch Hạ biết Hoa Tịch Uyển có bệnh mùa hè giảm cân nên lấy nước nóng tới cho nàng lau tay lau mặt hạ nhiệt, nàng vắt ráo khăn tay đưa tới cho Hoa Tịch Uyển lau tay, rồi tiếp tục nói, "Nhắc tới cũng vừa khéo, đội tuần tra của vệ úy tự đó trước kia là do Trương Hậu Trương đại nhân quản lý, sau này Trương đại nhân đến đại lý tự, trợ thủ của ngài ấy lại lên thay thế ví trí đó."
"Hoàng hậu sao rồi?" Hoa Tịch Uyển mở miệng hỏi, "Hoàng hậu đã bị nhốt lại rồi sao?"
"Người của đại lý tự đã áp giải hoàng hậu vào thiên lao do trọng binh trông coi," Mộc Thông hơi sửng sốt, "Chỉ là hiện tại còn chưa phán án tử, thái hậu cũng còn hôn mê ạ."
"Chuẩn bị xe ngựa, ta và vương phi muốn vào cung thăm hoàng tổ mẫu." Yến Tấn Khâu kéo tay Hoa Tịch Uyển nói, "Đi thôi."
Mộc Thông vừa định nhắc nhở Vương gia là áo choàng trên người ngài hơi nhăn, có muốn thay cái khác hay không, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui biết đâu không đổi thì tốt hơn.
Trong thiên lao, hoàng hậu đầu tóc rối bù ngồi trên giường, mặc dù bà là phạm nhân đầu độc thái hậu, nhưng dù sao cũng là mẫu nghi một nước, cho nên cũng không ai dám thất lễ với bà, trong ngục không thiếu vật gì, chỉ duy nhất không thể tự do ra ngoài mà thôi.
Thái tử phi đứng ở ngoài cửa lao nhìn hoàng hậu, cười lạnh nói: "Mẫu hậu, ngài có khỏe không, con dâu tới thăm ngài đây."
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn nàng một cái, không nói gì.
"Ngài cho là mua chuộc bà đỡ thì có thể bỏ mẹ giữ con?" Thái tử phi cười nhạo nói, "Đâu có dễ như vậy."
"Sinh ra một hoạ tinh, thì có cái gì mà đắc ý chứ," Hoàng hậu châm chọc nói, "Ngươi cho là một tiểu hoàng tôn từ khi sinh ra đã mang cái danh như vậy còn có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế sao?"
Thái tử phi chỉ trầm mặc chốc lát, rồi đột nhiên nói: "Ta căn bản không nghĩ tới sẽ để đứa bé này tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Năm đó ta giữ khuôn phép gả cho thái tử, cũng chưa từng nghĩ phải đi đến bước này, năm đó bà đay nghiến ta, thái tử thì lạnh nhạt với ta, thậm chí hắn còn ở trước mặt ta liếc mắt đưa tình với thị thiếp, ta có oán hận câu nào không?"
"Thế nhưng dù vậy, bà vẫn cảm thấy ta không có điểm nào tốt cả," Thái tử phi nói đến đây, lại đột nhiên cười lớn, "Bà rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, đó là do trời cao có mắt. Mấy năm qua, vì khiến những phi tần khác không thể có con, bà làm chuyện ác còn ít sao?"