Bát Bảo Trang
Chương 9 : Bản tính
Ngày đăng: 19:47 18/04/20
Trong căn mật thất tối tăm không một tia sáng chiếu vào, người đang quỳ rạp dưới đất cơ thể chằng chịt vết thương, da thịt không một chỗ lành lặn nguyên vẹn, tóc tai bù xù tán loạn trên mặt, hai mắt trũng sâu mở to, thoạt nhìn giống như ác quỷ đến từ địa ngục làm người ta cảm thấy khiếp sợ.
Ở trong căn phòng ẩm ướt dơ bẩn như thế, lại có một người nhàn nhã ngồi uống trà một bên, những ngón tay được cắt tỉa gọn gàng cầm chén trà ngọc thạch chậm rãi đưa lên môi, sau khi uống một ngụm khóe miệng lộ ra một nụ cười hoàn mỹ: "Trà ngon."
Đặt chén trà xuống, hắn phủi phủi tay áo trắng không tì vết của mình, chậm rãi đứng dậy đi đến bên cạnh nam nhân đang nằm vật trên mặt đất, dường như không hề bận tâm áo bào trắng tinh bị nước bẩn bám vào.
"Đã sớm nghe đồn Trương công tử là một người cứng cỏi, hôm nay trông thấy quả không sai." Bàn tay trắng nõn sạch sẽ kia nắm mạnh tóc người nọ khiến hắn ta phải ngẩng đầu lên. Cho dù hắn ta không khuất phục nhưng bị đối phương khống chế chỉ có thể phát ra tiếng rên ú ớ trong cổ họng, ngay cả một câu mắng chửi cũng mắng không nên lời.
Dường như vì ngại tóc trong tay quá bẩn, nam nhân áo trắng buông tóc trong tay ra, ấn gương mặt vị Trương công tử kia xuống mặt nước bẩn, hai giọt nước bẩn vì vậy mà bắn lên mặt giày làm từ gấm trắng của hắn.
Nhưng chỉ trong chớp mắt đã có người trong bóng tối đi ra dâng cho hắn một chiếc khăn trắng, hơn nữa còn khom người lau hai giọt nước bẩn kia trên giày hắn.
Hắn dùng khăn gấm lau tay, sau đó ném cái khăn tới bên cạnh Trương công tử, thong thả nói: "Nhưng ta lại không quá thích những người cứng rắn, nhất là người cứng rắn này lại được phái đến ám sát ta." Hắn nhấc chân dẫm lên đầu Trương công tử, làm cho khuôn mặt đối phương dán chặt trên mặt đất, ngữ khí lạnh lùng nói, "Ngươi đã cứng đầu như vậy thì ta sẽ cứng rắn hơn, đến lúc đó người đừng có khóc lóc cầu xin tha thứ."
Hắn thu chân về, chấp tay sau lưng xoay người rời khỏi mật thất, khi cánh cửa mở ra, ánh sáng ngoài cửa rọi vào bên trong, hắn mới cười nói: "Các ngươi tiếp tục hầu hạ Trương công tử cho thật tốt, đừng làm cho Trương công tử thất vọng."
Cánh cửa mật thất lần nữa đóng lại, căn phòng lại chìm vào bóng tối, Trương công tử tuyệt vọng nhắm mắt lại, há miệng ú ớ gầm lên một tiếng, nhưng đầu lưỡi hắn ta đã bị cắt, đời này tuyệt đối không thể nói được nữa.
"Ngươi nói quận vương phi đang luyện quyền trong sân?" Yến Tấn Khâu đang nhìn vạt áo trong gương đồng, nghe Mộc Thông hội báo xong hơi nhướng mi cười cười, "Quận vương phi không hổ là nữ nhi nhà tướng, luyện quyền giúp cơ thể khỏe mạnh, không tệ!"
Mộc Thông cầm khăn cẩn thận lau nước còn đọng trên tóc Yến Tấn Khâu, cười nói: "Quận vương gia nói phải, mấy năm nay sức khỏe quận vương phi không tốt không thể ra ngoài cưỡi ngựa ngắm hoa, cũng không thể đi xa, tập võ đúng là biện pháp tốt để rèn luyện thân thể."
Trong Nghĩa An hầu phủ, lão phu nhân, đại phòng Hoa Hòa Thịnh, Lô thị, chi thứ hai Hoa Trí Minh, Trương thị, tam phòng Hoa Chi Tuần, Diêu thị cũng chờ ở chính đường. Nếu không phải Hoa Tịch Uyển gả cho người trong hoàng thất, hôm nay cũng sẽ không có nhiều người chờ đợi ở Hầu phủ như vậy. Nhưng hôm nay nàng đã là quận vương phi, người Hoa gia là người nhà mẹ đẻ, mặc kệ là làm chỗ dựa cho Hoa Tịch Uyển hay giữ thể diện Hiển quận vương, lúc này bọn họ đều cần phải có mặt.
Ba huynh đệ ở đây bề ngoài hòa thuận nhưng trong lòng mỗi người suy nghĩ thế nào e rằng chỉ bản thân họ mới biết.
Hoa Trí Minh và Hoa Hòa Thịnh là huynh đệ một mẹ, đương nhiên đều hi vọng Hoa Tịch Uyển được sống tốt, cho nên sau khi tới hầu phủ liền thường xuyên nhìn ra ngoài cửa. Khác với hai người họ, Hoa Chi Tuần tỏ ra bình tĩnh hơn, từ đầu tới cuối chỉ cầm chén trà nhàn nhã uống.
Sáng sớm Lô thị đã trang điểm thật tốt vội vả tới chính đường, trong lòng bất an, ngay cả điểm tâm cũng không muốn ăn, càng không có tâm tư trò chuyện cùng chị em dâu.
Ngay lúc Lô thị đang vô cùng lo lắng thì một nha hoàn đưa tin vội vàng chạy vào, vẻ mặt vui mừng nói: "Lão phu nhân, Hầu gia, phu nhân, quận vương gia và quận vương phi tới rồi."
Lô thị nghe vậy vui mừng vội từ trên ghế đứng lên, vừa bước ra cửa chính đường đã nhìn thấy nữ nhi của mình một thân hoa phục được một đám nha hoàn bà tử vây quanh đi tới, đi bên cạnh nữ nhi còn có Hiển quận vương dung mạo xuất chúng.
Diêu thị đỡ lão phu nhân đi ra cửa, thấy bộ dáng thân thiết của Hiển quận vương bên cạnh Hoa Tịch Uyển, bà bĩu môi, bất quá dựa vào nhan sắc xinh đẹp trong nhất thời thôi, xem nàng có thể đắc ý bao lâu?
Lão phu nhân thấy bộ dáng này của Diêu thị, đưa tay ngắt nàng một, sau đó tiến lên phía trước nói: "Lão thân gặp qua Hiển quận vương."
Sau khi bà gả cho lão hầu gia vẫn không được phong cáo mệnh, đến khi lão hầu gia qua đời, bà cũng không thích ra ngoài nhưng vẫn nhớ rõ quy củ.
Trên danh nghĩa, tuy rằng Hiển quận vương là con rể hầu phủ, nhưng trong lòng mọi người đều nhớ hắn là quận vương của hoàng thất. Ở trước mặt hoàng quyền, những mối quan hệ này không quan trọng.