Bát Bảo Trang
Chương 94 : Nói ra
Ngày đăng: 19:49 18/04/20
Edit: Hoa Tuyết
Beta: Linh Xốp
Tuy Trương Thanh Nhan chỉ là kế hoàng hậu, lại không phải là dòng chính, nhưng dù sao vẫn là huyết mạch của Trương gia. Với danh tiếng của Trương gia trong giới tri thức, thì Trương Thanh Nhan còn chưa tiến cung, đã có người đọc sách làm thơ viết văn về nàng ta, trắng trợn tán dương cuộc hôn nhân này của nàng ta và Khải Long đế.
Đáng tiếc dù từ ngữ trau chuốt hoa mỹ, ca ngợi đủ điều, nhưng không che giấu được sự thật là Khải Long đế đã già. Một nữ tử như hoa mười sáu mười bảy tuổi, gả cho một nam nhân còn lớn tuổi hơn cha nàng ta, ngoại trừ được cái phượng vị tôn quý đó, thì còn có thể được cái gì chứ.
Thế nhưng Trương Thanh Nhan không quan tâm, đối với nàng mà nói, dáng vẻ hoàng đế ra sao, già thế nào, đều không quan trọng, điều quan trọng là nàng sẽ nhanh chóng trở thành hoàng hậu được lưu vào sách sử, đây là cơ hội tốt mà biết bao nữ nhân trong thiên hạ nằm mơ cũng không có được.
Nàng đọc những bài thơ ca ngợi mình, nghe những lời khen tặng mình, đến chính nàng cũng cho rằng mình là nữ nhân xuất chúng nhất thiên hạ, cái gì mà Mẫn Huệ quận chúa tài đức vẹn toàn, cái gì mà Thịnh quận vương phi đoan trang khí chất, cái gì mà Hiển vương phi khuynh quốc khuynh thành, so với nàng thì họ có là cái gì chứ?
Nàng là hoàng hậu, là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, những quý phụ cao cao tại thượng từng được mọi người khen ngợi tán thưởng, tất cả đều phải quỳ dưới chân nàng, đây là chuyện sảng khoái đến mức nào chứ.
"Cô nương, Trương lão phu nhân tới, phu nhân bảo ngài đến phòng khách gặp lão phu nhân." Một nha hoàn từ phòng khách đi đến, thấy Trương Thanh Nhan đang đọc sách, lại nhỏ giọng nói, "Phu nhân nói, lão phu nhân đã từng gặp nhiều quý nhân, nghe bà chỉ điểm một chút, sẽ có lợi cho ngài sau này."
Trương Thanh Nhan nghe vậy cau mày, nhớ tới Trương lão phu nhân đoan chính cao ngạo, liền nói: "Trước đây khi ta đến nhà chính thỉnh an bà, bà lúc nào chẳng tỏ vẻ cao cao tại thượng, hiện tại thấy nhà chúng ta có quyền có thế, thì muốn dựa hơi à, thực buồn cười."
Nha hoàn cảm thấy lời nói này thực sự quá mức vô lễ, hận không thể che lỗ tai của mình lại để không nghe thấy gì, thế nhưng tiểu thư là hoàng hậu tương lai, một chút cử chỉ bất kính nàng cũng không dám để lộ ra.
Trong phòng khách, Trương lão phu nhân bình tĩnh để tách trà trong tay xuống, thong thả lau khoé miệng một cái: "Xem ra cô nương nhà các người không có thời gian gặp mặt lão bà ta đây. Thôi đi, canh giờ không còn sớm nữa, ta cũng nên trở về."
"Lão phu nhân!" Sắc mặt Trương mẫu đỏ lên, thế nhưng bà tính tình chất phác, không biết ăn nói, thấy lão phu nhân bị nữ nhi nhà mình làm tức giận, chỉ vội vàng đứng dậy đỡ tay Trương lão phu nhân.
Trương lão phu nhân trải qua nỗi đau mất con, hôm nay tâm tính đã vô cùng bình thản, thấy Trương mẫu hoảng hốt, liền vỗ vỗ lưng nàng ta, thở dài một hơi rồi đi ra cửa.
Bên ngoài đều cho rằng từ nay về sau Trương gia sẽ thăng tiến rất nhanh, nhưng bà lại cảm thấy hôm nay Trương gia đã lâm vào cảnh không thể bò ra khỏi vũng bùn. Hoàng đế đã cao tuổi, dưới gối không con, hoàng tôn tuổi nhỏ vừa sinh ra đã mang đến điềm xấu, một cô nương chẳng hiểu thế sự như Trương Thanh Nhan tiến vào chỗ ăn thịt người như hoàng cung, có thể có bản lĩnh hạ sinh hoàng tử sao?
Những phi tần lòng dạ thâm trầm trong cung còn không thể làm nên chuyện, thì Trương Thanh Nhan có tư cách gì mà kiêu ngạo?
Ngay cả bản thân Hoa Y Liễu cũng không biết mình bắt đầu đố kị với Hoa Tịch Uyển từ lúc nào, có lẽ là từ khi người tổ mẫu vốn lạnh lùng luôn đặc biệt đối xử ôn hoà với tam muội, có lẽ là khi tam muội vốn bị người ngoài đồn đãi là xấu xí nhưng lại được gả cho Hiển vương, hoặc là khi cuộc hôn nhân của bản thân bị thất bại, mà nàng ta lại trở thành Hiển vương phi được mọi người ngưỡng mộ, hoặc là khi mình thích... Nàng cũng đã từng hy vọng Hoa Tịch Uyển có cuộc sống tốt, nhưng khi Hoa Tịch Uyển sống tốt, thì nàng lại chỉ có thể sống trong hao mòn, cho nên dần dần nàng đã sinh ra lòng căm hận.
Nàng không thể hận phụ mẫu, vì vậy Hoa Tịch Uyển phong quang vô hạn trở thành người để nàng trút giận.
"Tỷ dám ăn nói với ta như vậy, cũng chỉ ỷ vào việc ta luôn khoan dung cho người nhà mẹ đẻ mà thôi," Nụ cười trên môi của Hoa Tịch Uyển tắt dần, "Chúng ta là đường tỷ muội đã vài chục năm, tỷ đương nhiên biết ta sẽ không vì một nam nhân mà lấy mạng tỷ. Thế nhưng tỷ lại không nghĩ đến, người đàn ông tỷ thầm thương trộm nhớ lại không thèm nhìn đến tỷ một lần nào, thậm chí chàng có thể còn muốn lấy mạng của tỷ nữa."
Hoa Tịch Uyển không muốn lằng nhằng với Hoa Y Liễu nữa, dứt khoát nói thẳng ra: "Hoa gia đưa tỷ tới đạo quán, chỉ vì để giữ lại cái mạng này cho tỷ, nếu tỷ thật sự muốn rời khỏi, ta cũng không cản tỷ nữa. Hoa gia chỉ có thể bảo vệ tỷ trong nhất thời, chẳng lẽ còn phải bảo vệ tỷ cả đời?"
Hoa Y Liễu liền giật mình, nàng muốn nói Hiển vương nho nhã uy danh không thể nào là người lãnh huyết vô tình như vậy, thế nhưng khi mở tiếng lại nói không nên lời.
Một lát sau nàng ra mới che miệng, mệt mỏi ngồi trên ghế.
Thấy bộ dáng này của nàng ta, Hoa Tịch Uyển đứng lên, bình thản nói: "Nếu tỷ muốn sống yên, thì nên suy nghĩ thật kỹ con đường sau này đi, đạo quán là nơi tôn nghiêm thanh tịnh, nếu tỷ lại gây chuyện ồn ào, quấy nhiễu đến thần linh, thì sẽ không tốt lắm."
Nói xong câu này, nàng liền bước ra ngoài, vừa đi tới cửa, đã bị Hoa Y Liễu gọi lại, nàng quay đầu nhìn lại, Hoa Y Liễu đang ngồi thẳng người trên ghế, nét mặt mang vẻ kì lạ hỏi.
"Những lời muội vừa nói đều là thật sao?"
Hoa Tịch Uyển thở dài: "Sao ta phải gạt tỷ mấy chuyện này làm gì chứ?"
"Ta hiểu rồi." Hoa Y Liễu cúi đầu che giấu tâm tình của mình, một lát sau mới ngẩng đầu lên nói với Hoa Tịch Uyển: "Muội muội đi thong thả, tỷ tỷ sẽ không tiễn muội."
Hoa Tịch Uyển gật đầu bước đi ra cửa.
"Đi đường cẩn thận."
Hoa Tịch Uyển quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt Hoa Y Liễu ẩn hiện trong bóng tối, khóe miệng mím lại thật chặt.