Bất Báo
Chương 3 : Tính kế
Ngày đăng: 22:43 21/04/20
Chuyện tốt Thiệu Trạch nói chính là bảo người ta hỗ trợ xử lý “thi thể”, đương nhiên để báo đáp, y vô cùng chân thành hỏi Thịnh Tước có muốn ngủ ở sofa hay trên thảm không.
“Anh có thể từ chối.” Thiệu Trạch rất nhân từ “Vậy mời anh mở cửa ra ngoài ngay bây giờ, sau đấy tìm đại chỗ nào đó mà ngủ.”
Thịnh Tước “…”
Hai người nhìn nhau vài giây, Thịnh Tước bình tĩnh ngồi xuống sofa. Hắn làm vậy không phải vì vấn đề chỗ ở mà là bọn họ đều là người thông minh. Nếu Thiệu Trạch ngầm cho hắn theo tới, rất có khả năng là muốn hợp tác. Mà đối với lần khảo hạch này, y đã có kế hoạch sơ bộ, chỉ cần nhân thủ là đủ. Qua quá trình quan sát, hắn cảm thấy Thiệu Trạch là một lựa chọn rất tốt. Hiện tại Thiệu Trạch đã tỏ ý muốn dùng hắn, vậy hắn giúp y một lần, bán cho y một cái nhân tình cũng không phải là không thể.
Thiệu Trạch thấy thế liền biết hắn đã đồng ý, y bắt đầu tưới rượu lên người cậu ấm kia “Như vậy người khác sẽ cho rằng hắn ta uống say. Anh dìu hắn ra ngoài, xác suất bị nghi ngờ sẽ nhỏ đi. Này, chìa khóa xe…”
“Khoan đã.” Thịnh Tước cắt ngang “Cậu nhất định bắt hắn đi làm gì? Giám sát ngay dưới mắt mình không phải càng bớt lo hơn sao?”
“Không, có hắn làm cái gì cũng vướng víu tay chân. Điều kiện đầu tiên của khảo hạch là xóa bỏ thân phận, lỡ hắn đoán ra được cái gì từ mấy cuộc nói chuyện, chúng ta có thể sẽ bị loại đấy.”
Thịnh Tước thầm nói, đúng là có thể, nghĩ một lát “Vậy cũng không cần đem hắn đi, chú ý nhiều hơn là được.”
“Không, đây là khách sạn, hắn chỉ cần kêu lên một tiếng là có thể bị nghe thấy, nguy hiểm lắm.”
“Bịt miệng lại, mạng của hắn nằm trong tay chúng ta, chắc chắn hắn không dám kêu lên đâu.”
“Thế lỡ có thì sao?”
Thịnh Tước thấy y rất kiên trì, khiến hắn không khỏi hoài nghi “Có thật là vì thế không?”
Thiệu Trạch hiếm khi chần chừ vài giây, y im lặng một lát “… Anh không hiểu đâu.”
“Hửm?”
“Giữ hắn lại phải hầu hắn ăn, uống, đi đái, đi ỉa. Nếu có hai toilet, chỉ cần lột quần hắn, trói trên bồn cầu là được, nhưng trong phòng này chỉ có một cái, lúc muốn đi lại phải nhấc hắn ra.” Thiệu Trạch dừng một lát, mặt đầy nghiêm túc “Anh ngẫm lại mà xem, lỡ anh đang nhấc hắn lên mà hắn vừa mới đi đại tiện xong…”
Biểu tình của Thịnh Tước co rút lại “… Câm miệng!”
“Tại anh cứ muốn hỏi mà.” Thiệu Trạch tỏ ra vô tội “Tôi có tính sạch sẽ, chắc chắn sẽ không có chuyện hầu người khác đâu, là anh làm sao?”
Tuy Thịnh Tước luôn được người khác hầu hạ, thế nhưng thời điểm đặc biệt cũng không phải là không thể hi sinh chút ít. Hắn rơi vào trầm tư, cân nhắc xem tình huống nào có mức độ nguy hiểm thấp hơn.
Thiệu Trạch bình tĩnh “Cùng lắm là ba thôi.”
Thịnh Tước gật đầu, trong nhóm kia có mấy người rất tài giỏi, chắc cũng đang chờ tin, cũng có khả năng ngay cả thời gian quy định là thật hay giả họ cũng đã nghĩ tới.
Hôm nay là ngày thứ ba, để phòng ngừa cậu ấm kia tìm tới cửa, họ cần phải đi. Thịnh Tước nhìn y “Tới khu mười đi, chỗ đó không trật tự, chúng ta có nhiều cơ hội hơn.”
“Ừ.” Thiệu Trạch mặc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm lúc trước tùy tiện vo tròn vào “Hỏi anh một câu, nếu dựa theo tỉ lệ loại ở những vòng trước, cuối cùng có mấy người thắng?”
Ba vòng trước số người bị loại đều tới chín mươi phần trăm, hiện tại còn mười hai người, như vậy tính ra vòng cuối chỉ còn… vỏn vẹn một người. Thịnh Tước biết sẽ có khả năng này cũng biết Thiệu Trạch có thể đoán ra. Dĩ nhiên hắn đã có tính toán từ lâu, sau khi kết thúc quá trình hợp tác sẽ đá bay người kia, nhưng hắn không ngờ hiện tại Thiệu Trạch lại xé rách lớp mặt nạ này.
Tim hắn nhảy dựng lên, vội vàng nhìn qua. Thiệu Trạch mỉm cười nhìn hắn, có chút cảm khái “Tôi đã bỏ đồ ăn thức uống ngon nuôi anh tới tận bây giờ.”
Trong phút chốc Thịnh Tước có cảm giác như đợi bị làm thịt, đang định hỏi thì đã thấy Thiệu Trạch mở cửa, lảo đảo bổ nhào ra ngoài, tiếp theo hoảng sợ nhìn hắn, vắt chân chạy như điên.
Thịnh Tước “…”
Thịnh Tước phản ứng hai giây, đứng ở góc camera giám sát ngoài hành lang, ngẫm lại mọi chuyện một lần: Lúc hai người kia vào phòng, hắn nhanh chóng xông tới cửa. Hắn đỡ cậu ấm kia rời đi. Sau một ngày hai đêm, Thiệu Trạch đáng thương chật vật chạy thoát…
Tại sao thoạt nhìn giống như là hắn uy hiếp hai người đó vậy?
Vả lại hình như mấy lần gọi điện đặt cơm cũng là hắn làm… Hắn rốt cuộc hiểu mục đích của Thiệu Trạch rồi. Hóa ra người này hoàn toàn không muốn hợp tác mà là chuẩn bị hắt bát nước bẩn vào người hắn? Hắn tưởng tượng tới cảnh mình biến thành tội phạm cướp bóc, cưỡng hiếp bị truy nã, trong phút chốc, cả người hắn đều thấy không khỏe, im lặng trong chớp mắt, hắn liền tức giận đuổi theo “F*ck, mẹ kiếp, cậu cũng quá trơ tráo đấy.”
Lúc Thịnh Tước chạy ra ngoài, Thiệu Trạch vừa vặn bước vào khu thương mại bên cạnh khách sạn, hắn liền vội vàng đuổi theo, kết quả mất cả buổi ở trong đó cũng không tìm thấy người. Mãi tới khi tức giận tới nghiến răng nghiến lợi thì lúc này có hai người đi tới, do dự tiến lên hỏi “Này… anh có thấy Thiệu Trạch không?”
Thịnh Tước lập tức quay đầu “Hai người biết cậu ta?”
“Chúng tôi là người bên sở tình báo, trong cuộc thi lần này phụ trách giám sát cậu ta.” Biểu tình trên mặt hai người cũng vô cùng thê thảm, suy yếu nói “Kết quả vừa để mất dấu, làm sao báo cáo kết quả đây?”
Thịnh Tước “…”
Lúc mọi người còn đang lục tung tòa nhà, Thiệu Trạch đã ngồi trên chuyến xe buýt đường dài, bốn tiếng sau thành công tới thành phố Nhất Duyên.
Chủ nhân hiện thời của nhà họ Lý – một gia tộc lớn trong xã hội đen sắp kết hôn, khách tới dự hôn lễ chắc chắn không giàu thì sang. Y đánh giá thành phố sầm uất này, khóe miệng khẽ cong lên, chuẩn bị đi kiếm tám triệu tám trăm tám mươi ngàn của mình.