Bát Điểm Đương
Chương 18 :
Ngày đăng: 17:05 18/04/20
CHƯƠNG 18
Một hồi mộng xuân của Hứa Đại Chí vào một buổi hoàng hôn ánh nắng tươi sáng mùa xuân theo ngọn gió nhỏ mà đi.
Cuối xuân là mùa thích hợp thương cảm, để xứng đáng với hai chữ thất tình, Hứa Đại Chí quyết định triệt để bi tình.
Vì vậy hôm đó dưới lầu hắn xoay người đi trên đường, thật khuya mới về. Từng sợi tóc thiếu keo dựng thẳng trên kiểu đầu con nhím xẹp xuống, tóc mất trật tự dán vào da đầu, càng thêm vài phần chán nản, nách kẹp hai cái CD mới mua.
Tần Tri Nghi không ngủ cũng không vẽ bản vẽ, chỉ ngồi ở sô pha chờ hắn trở về. Đương nhiên là vì nguyên nhân kia.
Tần Tri Nghi vốn muốn giải thích một chút chỉ gặp qua Tuyết Doanh muội muội thêm hai buổi trưa nữa thôi, biến thành thếnày cũng là do chủ quan của cô. Vậy nhưng khi Hứa Đại Chí bước vào lại chỉ hỏi một câu: “Cậu nói với Tuyết Doanh thế nào?”
“Cô ấy hỏi có thể làm bạn gái tôi được không, tôi chỉ bảo tôi có người yêu rồi.” Tần Tri Nghi nhìn Hứa Đại Chí, “Thế nào cũng không thể trực tiếp nói với cô ấy tôi là đồng tính luyến ái được.”
Sau đó ngoài dự đoán, Hứa Đại Chí chỉ a một tiếng cũng không nói tiếp nữa.
Người thất tình như nhau đều có bốn lựa chọn: thứ nhất, phương pháp tương đối ăn hại: khóc rống; thứ hai, phương pháp tương đối rùa rụt cổ: lánh đời; thứ ba, phương pháp tương đối chán chường: uống say; thứ tư, phương pháp tương đối máu tanh: tự sát.
Tần Tri Nghi và Hứa Đại Chí chọn cái thứ ba. Bởi vậy trên bàn cơm có mấy món nhắm cũng một loạt rượu xái.
Thế nhưng Tần Tri Nghi đã đánh giá sai đau đớn tình cảm ẩn sâu trong xương cốt Hứa Đại Chí. Hứa Đại Chí liếc qua một chút rượu thịt, hờ hững thu tầm mắt, chìm ngập trong khoảng không vũ trụ, cái xác không hồn phiêu tới sân thượng, nhìn bầu trời đêm thâm thúy, phun ra một cái thở dài như hiểu rõ nhân thế ảo huyền.
Khí ngã khứ giả tạc nhật chi nhật bất khả lưu
Loạn ngã tâm giả kim nhật chi nhật đa hiền ưu.
Vấn thế gian tình vi hà vật!
(Sơ sơ nghĩa nó là thế này, ngu văn quá, chỉ dịch nghĩa thôi, mọi người thông cảm :”>
Bỏ ta đi hôm qua người chẳng thể lưu
Bỏ ta đi hôm qua người chẳng thể lưu
Loạn lòng ta hôm nay người càng phiền ưu
Hổi thế gian tình là chi!)
Tần Tri Nghi nghĩ nhiệt độ trong phòng bỗng chốc tụt xuống dưới 0, dưới da xuất ra hàn ý cuồn cuộn (bựa =))~).
Trầm mặc được nửa giờ, tâm tư Hứa Đại Chí từ bầu trời đêm rớt xuống quay lại địa cầu. Lại phun ra một tiếng thở dài, trở về phòng ngủ, móc dưới nách ra cái CD, mở gói, nhét vào máy phát.
Saxophone sâu lắng thổi ra giai điệu u buồn.
Giọng Hứa Đại Chí so với tiếng nhạc càng thêm ưu sầu, so với bầu trời đêm càng thêm thâm trầm: “Tần Tri Nghi, có thể cho tôi chén cà phê không?”
Thần kinh như sợi tóc của Tần Tri Nghi rút cục đứt phựt thành hai đoạn. Đứng tại chỗ mất ba giây đồng hồ, trực tiếp đi vào trong nhà, ôm lấy cổ Hứa Đại Chí.
Không khí nháy mắt ngưng kết trong tiếng saxophone.
Trán Tần Tri Nghi để trên trán Hứa Đại Chí. (ố <3) Thần trí đang lơ lửng trên khoảng không vũ trụ của Hứa Đại Chí nháy mắt ầm một cái quay về vạn trượng hồng trần. Như bọ cạp ngủ đông nhảy dựng lên. “Cậu cậu cậu cậu! Cậu! Làm cái gì!” Tần Tri Nghi mặt không biểu cảm, thanh âm không cao không thấp, không nóng không lạnh: “Tôi nghĩ đến anh hôm qua bị tôi lây bệnh, hôm nay sốt lên rồi, giúp anh đo đo nhiệt độ.” (=)) không trực tiếp nói Anh là thằng ấm đầu luôn đi =))~)