Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 1 : Hiện trường xếp hàng thắt cổ

Ngày đăng: 11:32 30/04/20


Chuyển ngữ: Gà - LQĐ



Trình Thiên Diệp phát hiện mình xuyên không rồi.



Nhưng hiện tại nàng không rảnh để kinh ngạc về chuyện này.



Bởi vì cổ nàng đang bị một dải lụa màu trắng siết chặt, nàng cảm thấy máu sắp dồn hết lên não, đầu lưỡi không thể khống chế mà thè từ trong miệng ra, mũi hít không thông, tim vì thiếu dưỡng mà điên cuồng đập loạn.



Thân thể nàng đang bị dải lụa trắng ba thước kia treo trên xà ngang, tục gọi là treo cổ.



Giờ khắc này dưới chân nàng, mấy nữ nhân mặc phục sức cổ đại, bao quanh nàng khóc rống nước mắt đầm đìa, nhưng không có một ai đến cứu nàng cả.



Nàng đau đớn muốn chết, liều mạng đạp chân.



Thật may là chất lượng dải lụa trắng này không tốt, trong lúc nàng giãy giụa đã bị đứt toạc ra rồi.



Trình Thiên Diệp ngã lăn quay xuống đất, che cổ, liều mạng hít thở, kịch liệt ho khan.



Một phụ nhân trung niên mặc cẩm trường bào thêu hoa văn long phượng, bỗng nhào đến chỗ nàng, ôm nàng kêu gào: "Con ta, con ta."



Cổ họng Trình Thiên Diệp đau rát, nói không ra lời.



Trong lòng mắng: "Con gì mà con, nếu bà là mẹ ruột của tôi sao có thể trơ mắt nhìn tôi treo cổ chứ."



Giờ phút này trong đầu nàng thoáng qua vô số hình ảnh, cảnh tượng, thanh âm, tựa như của một con người xa lạ, cô đọng lại, rồi nhét hết vào đầu nàng, dùng tốc độ tia chớp, dồn vào một lần.



Thần kỳ chính là nàng có thể hiểu được.



Vị phu nhân này thật sự là mẹ ruột của nàng, ôi mẹ ơi, người trước mắt này là mẹ ruột của nàng sao.



Người khác xuyên không, nàng cũng xuyên không.



Người khác xuyên thành công chúa, vừa tỉnh lại có bảy tám nha hoàn vây quanh, hầu hạ ăn ngon uống kỹ.




Ngoài cửa là màn đêm đen đặc, nhưng dường như đôi lúc còn lộ ra ánh lửa hồng.



Trình Thiên Diệp cúi đầu nhìn đoản đao dính máu trước mắt, giờ khắc này mới thật sự ý thức được mình đã đi đến một thời không khác, một thời đại chiến hỏa liên miên, một thời đại coi mạng người như cỏ rác.



Ngắn ngủn trong nháy mắt, trước mặt mình cũng chỉ còn lại hai con đường để chọn, một là dùng đao này tự sát, hoặc là chờ đám nam nhân dã man bên ngoài xông vào, lôi nàng ra hành hạ đến chết.



Hai cái nàng đều không muốn chọn.



Trình Thiên Diệp hít sâu một hơi, lúc Tiếu Cẩn sắp kéo Hứa cơ xoay người đi ra ngoài, nàng đứng dậy, dùng giọng nói khản đặc của mình hô: "Đợi một lát, có lẽ chúng ta vẫn còn một cách khác."



...



Tấn Việt hầu vong mạng, công tử Chương chính là người thừa kế vương vị thích hợp. Mặc dù gã dùng thủ đoạn ti tiện, mưu hại tính mạng huynh trưởng. Nhưng việc đã rồi, trên dưới trong quân đã mất đi ý định chống cự.



Công tử Chương dẫn đám người, đánh giết đến hành dinh – phòng tuyến cuối cùng. Đắc ý tuyên bố: "Nộp khí giới đầu hàng đi, chuyện sau đó ta chẳng những không truy cứu, mà vẫn đảm nhiệm trọng trách này. Ai mà cứ cố chống đối, đợi sau khi ta thừa kế vương vị, tất sẽ giết chết tam tộc."



Đang nói, chỉ thấy trên đài cao lửa đỏ bùng cháy, có một người đầu đội ngọc quan, mặc áo bào rộng chậm rãi đi ra từ trong đêm tối.



Ánh lửa sáng tối chập chờn, chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của y.



Trên cổ y quấn vải băng, vẫn ngọc thụ lâm phong như ngày nào, tư thái đẹp tuyệt trần. Không hề có dấu hiệu của việc trúng kịch độc.



Công tử Chương cả kinh: "Không, không thể nào, ta chính mắt thấy ngươi đã chết mà!"



Vậy mà, vị huynh trưởng kia của gã, đứng trên đài cao, không nói một lời, mà chỉ lạnh lùng nhìn gã, như một u hồn từ địa ngục trở về.



Tiếu Cẩn đứng ở bên cạnh y, rút bội kiếm ra, hét lớn một tiếng: "Truy bắt nghịch tặc!"



Nhất thời tinh thần đại chấn, tiếng sát [1] vang trời, phô thiên cái địa [2].



[1]sát: giết.

[2] phô thiên cái địa: trải khắp trời che kín đất, ngụ ý cái thế lớn mạnh.