Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 10 : Đi thôi, ta dẫn ngươi đi ngâm Nguyệt Thần tuyền

Ngày đăng: 11:32 30/04/20


Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

     

Mặc Kiều Sinh mơ hồ nghe thấy một tiếng đàn véo von, bên cạnh như có người đang nói nhỏ.



Hắn tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, phát hiện ra toàn thân vô cùng đau nhức.



Nhưng đau đớn trên thân thể với hắn mà nói đã là chuyện thường ngày, hắn tập mãi thành quen.



Khiến hắn cảm thấy khẩn trương chính là, giờ phút này hắn lại dựa vào một cái giường ấm áp thoải mái, gối lên một cái gối đầu khô ráo mềm mại.



Trong phòng ấm áp dễ chịu, chẳng hề có cảm giác rét lạnh. Trên người hắn đang đắp một cái mền tơ mỏng, tránh được miệng vết thương nửa người dưới của hắn, nhẹ nhàng được khoát lên phía sau lưng hắn.



Hắn cảm thấy bên cạnh hình như có người, vì vậy lập tức cảnh giác mở to mắt.



Hai giọng nói trầm thấp truyền đến, dường như là hai nô bộc đang nói chuyện.



"Tên này vóc người rất bình thường, không biết chủ nhân vừa ý hắn chỗ nào nữa?"



"Đúng đấy, kém xa Tiêu Tú và Lữ Dao nữa cơ. Ngươi xem trên người hắn nhiều vết sẹo như vậy, quả thực ghét chết."



Một người trong đó cười: "Không chừng là ở phương diện kia tài nghệ rất cao."



Tên còn lại cười nhạo: "Ai nói không phải đâu, nghe nói hắn được Chúa công nhìn trúng trên yến tiệc chỗ Uy Bắc hầu, mang về hầu hạ suốt cả đêm, chủ nhân đã nhớ mãi không quên hắn rồi đấy."



"Vì hắn, chủ nhân còn tặng con Hoàng Phiêu mã mà lão Hầu gia để lại cho người ta rồi, chậc chậc."



"Thực là một kẻ gây tai hoạ. Ngươi không nghe các lão thần kia nghị luận về Chúa công thế nào sao."



...



Tay Mặc Kiều Sinh giấu dưới chăn nắm chặt lại.



Ký ức hôm qua dần dần rõ ràng,



Vị quý nhân kia,



Không,



Y đã là chủ nhân của ta.



Chủ nhân dùng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng sờ đầu ta.



Sợ ta đau, cho ta dùng thuốc giảm đau.



Thậm chí còn tự mình đút ta,



Y dịu dàng như vậy, vì để cho ta uống dễ dàng hơn một chút, lục tung tìm một cái ống, ngay cả đầu ta đều không cần phải nâng lên, có thể uống được loại thuốc mà nô lệ vốn không xứng được hưởng dụng.



Y gánh chịu bêu danh như vậy, đều là vì ta níu lấy ống quần y cầu y, hại y không thể không dùng bảo mã đó để đổi ta.



Mặc dù chủ nhân không hề keo kiệt mà dùng thuốc tốt nhất cho ta.



Nhưng mà...


Trên người Tiếu Cẩn, chuyển thành màu đỏ đất, hiền dịu nhu hòa, sáng bóng như một loại khí cụ bằng đồng lâu năm.



Xung quanh phần sáng bóng này mang theo viền vàng nhàn nhạt, giờ phút này màu vàng tượng trưng cho trung thành dường như càng mờ đi một ít.



Trình Thiên Diệp ý thức được Tiếu Cẩn trung thành với nàng, chỉ là vì tình cảm đối với Tấn Uy hầu và công tử Vũ thôi.



Hắn đưa ta lên vị trí này, là hành động bất đắc dĩ, thật ra trong lòng hắn rất chướng mắt ta.



Trình Thiên Diệp đột nhiên cảm thấy chán ngán.



Ngươi nghĩ rằng ta thích ngồi vào vị trí Chúa công này lắm sao, ở nơi của các ngươi muốn máy tính không có máy tính, muốn điện thoại không có điện thoại.



Cả ngày đánh đánh giết giết, người chết đổ máu. Nếu không phải vì mạng sống, ta cũng lười ngồi lên vị trí này.



Tiếu Cẩn nói ra: "Hôm nay, đại quân chúng chư hầu lục tục xuất phát ra khỏi thành. Bộ ta cũng nên có hành động."



"Chúng ta đây nên làm những gì?" Trình Thiên Diệp qua loa nói.



"Đa số công vụ quan trọng, cần Chúa công quyết định, hàng đầu chính là củng cố thủ thành, trấn an dân chúng, quét sạch trị an, khôi phục nông canh..."



Trình Thiên Diệp nghe mà đau cả đầu: "Những việc này ta thật sự không hiểu, giao cho ngươi được không?"



Nàng quả thực có thể thấy rõ Tiếu Cẩn thầm thở dài một hơi.



Giờ phút này, Trình Thiên Diệp cảm thấy có thể trông thấy rõ nội tâm tâm tình của người khác cũng không phải là chuyện gì tốt.



Chẳng khác nào tất cả bất mãn, ác ý, trào phúng mà người ta vốn giấu sau khuôn mặt tươi cười đều bị xé toạc ra đặt trước mặt nàng.



Đối với nàng mà nói là ác ý vô hạn phóng đại của người khác, làm cho thế giới này tràn ngập quá nhiều mặt trái vốn không nhìn thấy.



Trình Thiên Diệp uể oải đuổi Tiếu Cẩn đi, đi vào gian phòng của Mặc Kiều Sinh.



Mặc Kiều Sinh thấy chủ nhân tới, cố gắng muốn chống người dậy.



Trình Thiên Diệp nhẹ nhàng đè vai hắn lại: "Nằm đi, bị thương nặng như vậy, đừng lộn xộn."



Nam nhân thân chịu trọng thương này, không biết lại đang nghĩ gì, dường như vô cùng bi quan và tự trách.



Nhưng khoảnh khắc khi hắn trông thấy Trình Thiên Diệp, màu xanh ngọc xinh đẹp quanh người hắn, chốc lát được bao quanh bởi một vòng viền vàng kiên định.



Lập tức dần dần dào dạt loại sắc thái long lanh tượng trưng cho cảm kích và mừng rỡ.



Điều này lớn đến mức thoáng chốc đã trấn an tâm trạng uể oải của Trình Thiên Diệp.



Xuyên qua lâu như vậy, cũng chỉ có người nô lệ này, thật sự trung thành với mình.



Hắn đối với mình rất thuần túy, không mang theo bất luận ham muốn dục vọng gì.



Trình Thiên Diệp ngồi xuống đầu giường của Mặc Kiều Sinh, sờ lên đầu hắn.



"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi ngâm Nguyệt Thần tuyền. Như vậy chân của ngươi mới có thể khỏi được."