Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc
Chương 101 :
Ngày đăng: 11:33 30/04/20
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Vì phòng ngừa tự kết liễu, hai tay A Ám bị bắt chéo sau lưng, thân thể bị khóa sắt khóa lại, hành động bị giới hạn.
Món ăn đặc biệt này được bày trước hắn, chỉ cần hắn muốn ăn thì cúi người là có thể ăn được.
Đương nhiên ngày thường cũng không có ai quan tâm hắn ăn hay không.
Lúc vừa bị bắt, hắn từng khát vọng tìm được một chút độc dược có thể giúp hắn giải thoát.
Nếu như khi đó loại đồ ăn này được đưa đến trước mặt hắn, hắn sẽ không hề do dự mà ăn ngay.
A Ám yên lặng nhìn chén sứ trước mắt, đó là một chén canh nóng.
Cũng như ngày thường, vài miếng rau đang lẳng lặng trôi lơ lửng trong chén.
Đây hẳn là kết thúc, là điểm cuối của tử thị, A Ám nhủ thầm.
Hắn đã sống quá đủ rồi, chẳng lẽ còn có chuyện gì không bỏ xuống được sao, ngay cả Dương cũng đã đi lâu như vậy rồi.
Hắn muốn cúi đầu nhưng không hiểu sao cổ vẫn cứng ngắc.
Thời gian từng chút trôi qua, hắn không biết mình còn đang trông chờ điều gì. Trong lúc mơ hồ hắn cảm thấy ở lối đi nhỏ sâu hun hút nơi nhà giam này rồi sẽ vang lên tiếng lộc cộc của bánh xe lăn.
Dù chỉ là một người không có một xu quan hệ với mình, nhưng không biết tại sao A Ám muốn gặp lại y thêm lần nữa.
Muốn gặp lại nam tử đã đến cạnh hắn, ngồi trên xe lăn nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ rồi yên lặng nghe hắn kể chuyện.
Có lẽ cộng lại hết những gì hắn đã nói trong cuộc đời này cũng không nhiều bằng mấy ngày đã trò chuyện cùng người kia.
Cho nên, hắn chợt muốn gặp người đó nói thêm một lần nữa.
A Ám cười chua chát: Ta lại nghĩ lung tung, hóa ra ta còn ngu xuẩn hơn A Dương nữa.
Tiếng động quen thuộc lại có quy luật vang lên trong phòng giam, là tiếng bánh xe lăn trên đường đá của nhà giam.
A Ám ngẩng đầu, một bóng người ngồi xe lăn chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt hắn, ánh mắt của người nọ lướt qua lan can nhà tù nhìn vào hắn.
Lần này y không đi một mình nữa, bên cạnh có hai người đi theo, một người là thiếu nữ A Giáp đã thi hình với minh, người còn lại là quân chủ Tấn quốc Trình Thiên Diệp.
Ba người mở cổng ngục ra, đi vào phòng giam, nhìn kỹ phạm nhân vẫn bất động trong bóng tối kia.
“Bất luận Chu đại nhân nói thế nào, chúng ta cũng không thể dễ dàng thả một thích khách địch quốc được.”
Nữ tử tên là A Giáp kiến nghị với Chúa công của nàng ta: “Chúa công, ty chức cho rằng, chuyện Chu đại nhân nói tuyệt đối không thể được.”
Chu Tử Khê có vẻ rất khó xử, nhưng y vẫn thỉnh cầu: “Người này có chút quan hệ với ta, kính xin Chúa công khai ân tha tội.”
“Có lẽ chủ nhân của hắn không chịu buông tha cho hắn.” Trình Phượng ngồi xổm xuống bên cạnh thiếu niên, giúp hắn băng bó vết thương. “Vết thương không sâu, đem về có thể sẽ cứu chữa được.”
...
A Ám mở mắt ra.
Phát hiện mình còn sống.
Hắn khẽ cử động, cảm thấy hơi choáng váng.
“Ngươi mất máu quá nhiều, đừng làm loạn.” Một giọng nói nhã nhặn vang lên bên tai hắn.
A Ám quay đầu, tầm mắt dần dần rõ ràng.
Đây là một sương phòng sáng sủa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ lướt vào bên trong, chiếu vào chiếc xe lăn đang đậu trước giường hắn.
Trên xe lăn có một người đang ngồi.
“Xin lỗi.” Người kia nói: “Chúng ta thả ngươi là muốn xem có thể bắt được sư phụ Kiệt của ngươi thông qua ngươi không.”
“Ta vốn định nếu bọn họ không liên lạc với ngươi thì sẽ thật sự thả ngươi, nhưng không ngờ gã lại không do dự muốn lấy mạng ngươi.”
“Thật xin lỗi.”
Từng câu của người kia đều là xin lỗi.
Trong nội tâm A Ám dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Lợi dụng hắn, chẳng lẽ không phải là một việc bình thường sao? Hắn vốn chính là một quân cờ có thể lợi dụng.
Sư phó thường xuyên nói, lúc không còn giá trị lợi dụng thì đã là điểm cuối của tử thị rồi.
Sống đến giờ, lần đầu tiên hắn được người khác xin lỗi.
“Ngươi dưỡng thương đi, chờ thương thế ngươi tốt lên thì ta sẽ phái người đưa ngươi đi. Bây giờ, ta thật sự thả ngươi.” Người kia nhẹ nhàng nói: “Ngươi có chỗ nào để đi không? Nếu không, ta sẽ đưa ngươi đến Sở quốc, hoặc Lương châu, chỗ đó rời xa Tống quốc, ngươi có thể an tâm sống tiếp.”
Mặc dù đây là thích khách đã từng muốn giết hại mình nhưng Chu Tử Khê vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu khi y lại phối hợp với A Giáp lợi dụng thiếu niên đang bắt đầu tin cậy y này.
Chậm rãi nói xong, y đẩy xe lăn chuẩn bị rời đi.
Lại phát hiện ống tay áo của mình được mấy ngón tay nhợt nhạt túm lấy.
Chu Tử Khê dừng lại, nhìn A Ám nằm trên giường.
A Ám mở to miệng, cuối cùng hắn đã có thể nói ra rồi: “Ta... Ta không muốn đến Sở quốc, ta có thể... ở lại cạnh ngài hay không.”