Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 114 :

Ngày đăng: 22:34 20/05/20


Chuyển ngữ: Gà - LQĐ



Rốt cuộc đại quân của Trình Thiên Diệp cũng trùng trùng điệp điệp đến Biện Kinh.



Trong thành Biện Kinh, quân phòng thủ không chiến mà hàng, mở cửa thành cung nghênh Quân chủ chân chính của tòa thành này vào bên trong.



Đám người Ngụy Tư Bố dẫn theo quân đội và quan lại của mình, cứng đầu chống đối.



Đứng trên đầu tường nhìn đại quân đông nghịt phía dưới cách đó không xa, Ngụy Tư Bố nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi, đưa lũ người kia lên, cột vào trên đầu thành. Ta muốn xem Trình Thiên Vũ có dám bỏ mặc con trai hắn, đạp trên thi thể con mình và mụ mẹ già này vào cung hay không!”



Thân binh lĩnh mệnh rời đi.



Triệu Tịch Khảo đứng sau lưng Ngụy Tư Bố, thấp giọng khuyên nhủ: “Thái bảo, với tình thế hôm nay, chúng ta hẳn không thể chống đỡ được, không bằng chừa chút đường sống, ngẫm lại nên lợi dụng thái tử đàm luận vài điều kiện với Chúa.”



Ngụy Tư Bố giận dữ mắng mỏ: “Láo toét, chúng ta đã lập tân quân khác, nếu đầu hàng thì sẽ mang tội mưu nghịch, chẳng lẽ Triệu công còn muốn có đường lui hay sao?”



Hàn Kiền thấy hai người đang tranh chấp, vội vàng khuyên can: “Thái bảo đừng tức giận, cho đệ nói một câu, mặc dù Chúa công coi trọng thái tử, nhưng cũng không thể vì   môt đứa con trai mà buông tha địa vị Quân vương, Triệu công nói cũng không phải không có lý, chúng ta đừng nên làm quá mức, cứ cố gắng đàm phán với Chúa công xem sao”



Ngụy Tư Bố biết hai đồng minh này đã bắt đầu muốn nhượng bộ, nội tâm giận dữ, thầm mắng hai kẻ này là ngu xuẩn.



Ông ta không đáp lại hai người họ, lệnh cho thân tín của mình áp giải người liên can lên đầu tường.



Trong lúc nhất thờ,i trên cổng thành, các võ sĩ mặc giáp cầm giáo đẩy một loạt con tin bị trói bằng xiềng xích lên.



Trong nhóm này có trọng thần trong triều, cũng có vương tôn quý thích. Giờ đây, cả nhóm bị người đẩy lên đứng trên đầu thành một cách chật vật. Ai nấy đều tiều tụy, đao sắt kề thân, không còn chút tôn nghiêm nào cả.



Dưới tường thành, các tinh kỳ Tấn quân được phân ra, đội vũ trang tinh nhuệ vây xung quanh Quân vương đầu bó kim quan, mặc chiến giáp, chậm rãi đến dưới thành.



Trình Thiên Diệp ngẩng đầu lên, nhìn về từng con tin trên tường thành.



Mẫu thân của Trình Thiên Diệp Dương Thái hậu dẫn đầu hô lớn: “Hoàng nhi, con đừng bận tâm đến thân già chúng ta. Nhanh chóng bắt những nghịch tặc này, thiên đao vạn quả bọn chúng.”



Lúc này Dương Thái hậu tóc mai tán loạn, y phục bẩn thỉu, chỉ là một bà lão tuổi trên năm mươi bình thường, không hề có thái độ ung dung hoa quý như ngày thường.



Bà thoáng nhìn qua tôn tử, hai hàng lệ chảy dài trên gương mặt già nua, mãnh liệt quay đầu nhìn Trình Thiên Diệp dưới tường thành lại hô lớn: “Xã tắc trọng đại, nặng hơn hết thảy. Trước quốc nạn, thân tình nhi nữ đều có thể vứt bỏ. Hoàng nhi, con thân là nhất quốc chi quân, không thể thỏa hiệp với những nghịch tặc này.”



“Làm bà ta câm miệng!” Ngụy Tư Bố nổi giận.



Giáp sĩ sau lưng Thái hậu rút đao ra kề lên cổ bà, quát lớn: “Không được nói!”
Nàng thoáng chốc ngây ngẩn cả người.



Trong hộp là một một miếng hình bầu dục, giống vàng nhưng không phải vàng, giống ngọc nhưng cũng không phải ngọc.



Điều khiến Trình Thiên Diệp ngạc nhiên là, trên miếng bảo thạch này có ánh sáng bảy màu rực rỡ chiếu vào mắt nàng.



Từ sau khi đi vào thế giới này, loại ánh sáng như vậy nàng chỉ được nhìn thấy ở con người.



“Đây là gì?” Trình Thiên Diệp cẩn thận cầm món đồ trong hộp lên.



Cảm nhận được thứ trong tay và hệ thống khác biệt của mình sinh ra một mối liên hệ màu nhiệm.



“Nghe nói là Long Lân.” Mặc Kiều Sinh tùy ý đáp trả.



Nhưng hắn lập tức phát hiện chỗ không đúng.



Mảnh Long Lân trong tay Chúa công dần dần phát sáng.



Tia sáng chậm rãi hội tụ lại, thẳng đứng trước mắt Trình Thiên Diệp, như một con mắt đang từ từ mở ra.



Trình Thiên Diệp sững sờ nhìn vòng sáng hẹp trước mắt đang dần dà giãn ra.



Trong vòng sáng lờ mờ hiện lên một vài hình ảnh, đó là một nơi Trình Thiên Diệp vô cùng quen thuộc, là căn phòng đã cùng nàng trưởng thành.



Bên ngoài cửa sổ căn phòng là những đóa tường vi nở rộ.



Một người đàn ông trẻ tuổi có dung mạo hao hao nàng đang đờ đẫn nhìn rất nhiều ảnh chụp nửa người của ai đó trên bàn.



“Thiên Diệp, Thiên Diệp. Rốt cuộc em đã đi đâu?” Người đàn ông kia đau khổ vò đầu bứt tai.



“Anh hai.” Trình Thiên Diệp lẩm nhẩm.



Trong vô thức, nàng đã sinh sống ở thế giới này mấy năm, dần dần quen với mọi thứ ở đây.



Cuộc sống xưa kia như thể đã cách xa nàng cả một thế hệ.



Trình Thiên Diệp nhìn gương mặt quen thuộc của anh trai, nội tâm đau xót, rơi lệ, vươn tay về phía vòng sáng.