Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 21 : Đừng bán ta, chủ nhân

Ngày đăng: 11:32 30/04/20


Chuyển ngữ: Gà - LQĐ



Mấy tên giáp sĩ dẫn một người toàn thân là máu đến, đẩy người nọ đến trước mặt Trình Thiên Diệp.



Gương mặt người nọ bị tóc dài che khuất, toàn thân đầy các dấu vết bị ngược đãi, gần như thương tích đầy mình.



Trên người y quấn đầy băng vải trắng, giờ đây bị vết máu thấm ra loang lổ, rải đầy khắp cơ thể.



Y giãy dụa, không thể nhấc người lên, chỉ có thể miễn cưỡng ngẩng đầu.



Trình Thiên Diệp nhận ra y, là người nàng đã gặp trong phòng Mặc Kiều Sinh vài hôm trước, A Phượng.



Đối với người này, Trình Thiên Diệp không có ấn tượng gì tốt. Lần đầu tiên gặp mặt thì y dùng sắc dụ nàng, giờ đây lại còn liên quan đến chuyện hạ độc mưu hại mình.



Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của y, Trình Thiên Diệp cảm thấy ngoại trừ cuối cùng ban cho y cái chết, mình cũng không thể ra tay trừng phạt y thêm nữa rồi.



Nàng xoa ấn đường, suốt cả đêm không được nghỉ ngơi khiến nàng khá mỏi mệt, nàng đưa thư của Hoa Vũ Trực cho Tiếu Cẩn: “Ngươi hỏi đi.”



Tiếu Cẩn mở phong thư ra xem, hỏi: “Ngươi chính là A Phượng?”



A Phượng gật đầu, xem như đáp trả.



“Trong thư Uy Bắc hầu nói. Ông ta phát hiện bởi vì ngươi mê hoặc Chúa công nhà ta không thành, trong lòng oán hận nên có ý đồ mưu hại Chúa công nhà ta?”



A Phượng tự giễu cười lạnh, không đáp lời.



“Cho nên ngươi cấu kết với Mặc Kiều Sinh, trên tiệc rượu, hạ độc vào thức ăn của Chúa công nhà ta?”



“Không, việc này không liên quan đến Kiều Sinh.” A Phượng ngẩng đầu, nhìn về phía Trình Thiên Diệp: “Là ta ghen ghét với Kiều Sinh, lấy hoàng kim và thuốc độc giấu trong phòng của hắn, âm mưu hãm hại hắn. Người cấu kết với ta chính là Tiêu Tú bên cạnh ngài.”



Trình Thiên Diệp vốn đã buồn ngủ, nội dung vở kịch bỗng đổi chiều khiến nàng lập tức tỉnh táo.



“Hả? Một tên nô lệ như ngươi thì đào hoàng kim ở đâu ra?” Trình Thiên Diệp hỏi.
Hắn một tay chống đỡ, máu từ miệng hắn nhỏ giọt rơi xuống.



Trình Thiên Diệp không đành lòng, phất tay với Mặc Kiều Sinh: “Dẫn đi dẫn đi, gọi đại phu cho hắn đi.”



Trình Thiên Diệp đã vài đêm không được ngủ, xử lý xong hết thảy, nhanh chóng dẫn người rút lui, đi bổ sung giấc ngủ.



Nàng ngủ một giấc, A Phượng còn chưa trị liệu xong.



Trình Thiên Diệp bước vào phòng Mặc Kiều Sinh, bị mùi máu tanh phủ kín căn phòng xộc vào mũi.



Từ trong thân thể của người đang hôn mê trên giường, đại phu lấy ra một dị vật dính đầy máu.



Cảnh máu me này khiến Trình Thiên Diệp không đành lòng nhìn tiếp.



Mặc Kiều Sinh thấy nàng đến, quỳ gối trước nàng hành lễ, im lặng hồi lâu mà vẫn không đứng dậy.



Trình Thiên Diệp sờ đầu hắn, thở dài: “Không sao, không sao, ta không phạt hắn là được.” Nàng hỏi đại phu: “Tiên sinh, tình trạng thế nào? Người không sao chứ?”



“Này Bắc hầu này vốn không muốn hắn sống, rõ là cố ý muốn giết chết người này.” Đại phu lắc đầu liên tục: “Có thể giữ lại mạng sống hay không thì phải xem tối nay hắn có qua được không đã.”



A Phượng đang lâm vào hôn mê, lâu lâu nói mớ vài câu đứt quãng.



Trình Thiên Diệp cúi người, nghe một hồi. Nàng hiểu y đang lặp đi lặp lại một câu.



“Đừng bán ta, đừng bán ta, chủ nhân.”



Trình Thiên Diệp thở dài, tới gần bên tai y, nói: “Hiện tại ta là chủ nhân của ngươi, ta sẽ không bán ngươi.”



“Thật... Thật sao.”



“Thật, ta bảo đảm.”