Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 24 : Khiêng hắn về đi, trong vòng một tháng, không được tùy tiện ra khỏi giường.

Ngày đăng: 11:32 30/04/20


Chuyển ngữ: Gà - LQĐ



A Phượng tỉnh lại khỏi cơn mê, trông thấy Mặc Kiều Sinh mặc bộ y phục màu đen tuyền đang ngồi trước giường.



Y cố nhướng môi, cười tự giễu: “Ta, vẫn chưa chết đâu.”



Mặc Kiều Sinh dìu y, mang đến một chén thuốc đen như mực.



“Uống đi.”



Đây là một chén thuốc vừa đắng vừa chát.



Nhưng A Phượng biết, đây là thuốc tốt, trước đây nếu muốn uống thuốc thế này thì cầu cũng không có.



Y bám vào tay Mặc Kiều Sinh, uống cạn chén thuốc không để thừa một giọt nào.



Nước thuốc ấm áp chảy vào thân thể, y cảm thấy cả người như được lên tinh thần.



“Ngươi đã hôn mê ba ngày.”



“Ba... Ba ngày?”



Mặc Kiều Sinh biết y đang lo lắng điều gì, hắn đặt chén thuốc vào chỗ cũ: “Chủ nhân đã nhận ngươi, sẽ không trả ngươi về chỗ Uy Bắc hầu đâu.”



A Phượng chống người, cố gượng xuống giường, rồi đứng lên. Tay chân y yếu ớt, chỉ cảm thấy như đang giẫm lên một mớ bông, vừa bước một bước, chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống.



Có một bàn tay đỡ lấy y, bàn tay ấy vừa ấm áp lại có lực,



Là tay của huynh đệ.



A Phượng nhìn chăm chăm xuống đất, nhẹ nhàng thốt ra hai từ: “Xin lỗi.”



Xin lỗi, Kiều Sinh. Cảm ơn ngươi.



Chủ nhân của bàn tay đó không trả lời, chỉ vững vàng nâng y dậy.



“Dẫn ta đi yết kiến chủ nhân đi.” A Phượng nói ra.



“Ngươi... đi được không?” Mặc Kiều Sinh không yên lòng.



“Ba ngày rồi, còn chưa đi yết kiến tân chủ nhân, thế thì quá đáng rồi.” A Phượng bám vào vai Mặc Kiều Sinh, mượn sức, đứng vững người: “Là nô lệ, chỉ cần còn sống, sẽ không có tư cách được nằm.”



Trong lòng của y ảm đạm.



Vị chủ nhân này, sẽ phạt ta thế nào đây?



Giờ đây, cái này thân thể đau khổ này của ta không biết có chịu đựng nổi không.


Hai người họ đi rất chậm, bước vào cửa, đồng loạt vén tay áo, muốn phục hành lễ.



“Dừng lại!” Trình Thiên Diệp chỉ một ngón tay, quát to: “Không được quỳ.”



Nàng đứng dậy, đi qua án bàn, đến trước A Phượng.



Lúc chữa bệnh, người này vẫn trong tình trạng nguy kịch, nàng tận mắt chứng kiến. Bây giờ chỉ mới ba ngày, cho dù y thuật tân tiến như xã hội hiện đại, thế nhưng cũng chỉ còn phải nằm trong ICU để truyền dịch nữa là. Nhưng kẻ này lại xuống giường, còn tự mình đi tới.



“Ngươi ngươi ngươi...” Trình Thiên Diệp nhìn gương mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt của A Phượng, buồn bực xoa ấn đường.



Nàng chuyển qua Mặc Kiều Sinh: “Kiều Sinh, hắn bị thương nặng như vậy, sao ngươi có thể cho hắn đi đến đây thế chứ?”



Tuy ta không thích tên A Phượng này lắm nhưng ta cũng không có ý muốn để y chết đâu, nếu không thì gọi đại phu cho y làm gì chứ?



Mặc Kiều Sinh đờ đẫn.



A Phượng: “Chủ nhân, là hạ nô...”



“Được được được, ngươi đừng nói nữa.“ Trình Thiên Diệp cắt lời y: “Ngươi ngồi trước đã, à, không đúng.”



Trình Thiên Diệp phất tay, bảo Bích Vân và Tiểu Thu khiêng một cái ghế dài qua, chỉ vào nói: “Ngươi nằm xuống. Nằm sấp ấy.”



A Phượng cũng đờ đẫn.



Trình Thiên Diệp không kiên nhẫn nhíu mày.



A Phượng đã tỉnh hồn lại, ngoan ngoãn nằm rạp người xuống ghế dài. Y thật sự không hiểu nổi tân chủ nhân này đang nghĩ gì, trong lòng y quả thực khá bối rối.



Trình Thiên Diệp phủi tay, gọi hai tôi tớ vào.



“Khiêng hắn về, gọi đại phu cho hắn.” Trình Thiên Diệp căn dặn: “Trong vòng một tháng, không được tùy tiện xuống giường.”



Nhìn người bị khiêng đi, Trình Thiên Diệp ngồi lại ghế, thở phào một hơi.



“Tức chết ta.” Nàng nói.



Tiểu Thu ghé sát vào ghế dựa cạnh nàng: “Chúa công tức giận sao?”



“Không có.” Trình Thiên Diệp sờ đầu nàng: “Tiểu Thu, mỗi ngày Kiều Sinh ca ca vừa phải đến quân doanh, vừa phải chăm sóc người bệnh, rất vất vả. Ngươi có thể giúp đỡ hắn một tay không?”



“Có thể.” Mắt Tiểu Thu sáng rực lên: “Chúa công cứ việc căn dặn Tiểu Thu.”



“Ca ca vừa rồi, ngươi có nhìn thấy không? Hắn bị thương rất nặng, tính tình còn không được tự nhiên. Nếu Tiểu Thu có rảnh thì giúp Chúa công trông hắn nhé, để hắn không được xuống giường đi lung tung.”



“Được ạ, Tiểu Thu cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ, chăm sóc tốt cho người bệnh.”