Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc
Chương 33 :
Ngày đăng: 11:32 30/04/20
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Cơ thái phu nhân nhìn đôi trẻ đang nắm tay ở trước mắt, trong lòng vui như hoa nở.
Nhớ tới nữ tế (con rể) đầu tiên là một lão già khọm chẳng kém mình bao nhiêu tuổi, rồi lại nhìn nữ tế mặt mày như quan ngọc, lịch sự tuấn tú này, bà ta thật sự càng nhìn càng thích.
Bà kéo Trình Thiên Diệp, nói: “Bây giờ ngươi là nữ tế của ta, trong lòng ta con ta là độc nhất vô nhị, ta lấy nhà cũ ở khu thành Tây mà ca ca của nàng đã ở khi còn làm Thế tử, mấy ngày nay gấp gáp tu sửa, trước tiên sửa sang lại chủ trạch, vợ chồng son các ngươi cứ an tâm chuyển vào ở, nếu thiếu cái gì, cứ mở miệng nói với ta.”
Diêu Thiên Hương lắc tay áo mẫu thân, nói: “Nương, có người an bài, ta còn có thể thiếu cái gì? Ta chỉ lo lắng một chuyện, lang quân là nữ tế lịch sự tuấn tú, ta sợ những kẻ lưu manh thô kệch trong quân của ca ca sẽ làm chàng sợ.”
Cơ thái phu nhân điểm vào trán nàng: “Người ta nói sinh nữ nhi cho người, con vừa thành gia thất đã chỉ biết mỗi phu quân.”
Bà lại vỗ vào tay Trình Thiên Diệp, nói: “Con đừng sợ, nếu đại cữu ca gây chuyện với con, con chỉ cần đến nói cho ta biết, xem ta có trị hắn hay không!”
Trình Thiên Diệp không đổi sắc, cười tủm tỉm hầu hạ dưới gối. Thế nhưng trong lòng thì uể oải, lão thái thái nói thì hay lắm, nhưng không có ý thả nàng đi, cũng sẽ không quan tâm đến sự thật là Diêu Hoằng đang giam lỏng nàng, tối đa chỉ khiến cho cuộc sống của mình sung túc hơn thôi.
Nàng muốn rời khỏi Vệ quốc, hay là muốn Thiên Hương công chúa dẫn mình rời đi, đồng tâm hiệp lực chạy ra khỏi khống chế của Diêu Hoằng, ca ca nàng ấy.
Mấy ngày sau, Trình Thiên Diệp và Diêu Thiên Hương chuyển vào phủ công chúa mới được tu sửa.
Tòa phủ cao rộng này, hiên ngang tráng lệ, rường cột chạm trổ, kỳ hoa dị thảo. Không một vật nào là không tinh xảo, không một nơi nào là không xa hoa.
Trong nội viện, đầy tớ thành đàn, cơ thiếp ca múa, hàng đêm sênh tiêu.
Cả ngày, Trình Thiên Diệp cùng Diêu Thiên Hương chơi trên thuyền thuỷ tạ, hoặc là trong vườn nghe ca múa, tân hôn yến, không biết xấu hổ không có tiết tháo, không thèm mở miệng nhắc đến việc về nước, rất vui vẻ, không có thái độ muốn về Tấn.
Vệ Hằng công lúc nào cũng mời mở tiệc chiêu đãi, hoặc là phái người đưa tới kỳ trân dị bảo, tuấn nô mỹ cơ.
Một ngày nọ, Trình Thiên Diệp dắt tay Thiên Hương công chúa, ở bên tòa thuỷ tạ, nhìn sóng nước lăn tăn, thưởng thức làn gió hiu hiu, nghe kịch hoàng mai [1] trong lương đình.
[1] kịch hoàng mai: một loại hí khúc của tỉnh An Huy nhập từ Hoàng Mai, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.
Đang hát một đoạn trong “Song cứu chúa”.
Vai đào này mặt tô má hồng, eo như cành liễu, ngón tay ngọc xanh miết cầm lấy quạt lông, ngân vang: “Người người khen ta tựa Phan An, hóa ra là so mũ sa a a a với vẻ đẹp đó.”
Diêu Hoằng thấy Mặc Kiều Sinh dũng mãnh phi thường như thế, lại nghe thấy hắn chỉ là một gã nô lệ, trong lòng ngứa ngáy.
Nghĩ rằng Tấn Việt hầu tham hoan háo sắc, chưa hẳn sẽ xem trọng tên nô lệ này, ta lấy mỹ nhân và vàng bạc châu báu, thử đổi với hắn xem.
Vì vậy ông ta mở miệng, nói: “Nếu người này chỉ là một nô lệ, không biết...”
“Huynh trưởng, ca lại bắt nạt phu quân ta, lang quân chàng chỉ dẫn theo một người hầu thiếp thân từ nước mình đến đây, ca cũng không thể đoạt người của chàng.” Một giọng nữ dễ nghe cắt đứt lời của ông ta.
Thiên Hương công chúa mặc quân trang, bước lên đài.
“Thiên Hương, muội là nữ, sao có thể tới nơi đây.“ Diêu Hoằng bị chặn lời, không vui nói: “Đừng hồ đồ nữa, nhanh về nhà đi.”
Diêu Thiên Hương kéo tay Trình Thiên Diệp, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.
“Ai thèm nhìn mấy đại lão thô thiển ca duyệt binh, ta đến để đón phu quân nhà ta về, tránh cho ca thừa cơ ta không ở đây, lại ức hiếp chàng nữa.”
“Muội!” Diêu Hoằng chỉ trích, xưa nay ông ta vốn hoàn toàn hết cách với vị muội tử mạnh mẽ này của mình.
Trình Thiên Diệp móc khăn tay, đưa cho Diêu Thiên Hương: “Sao lại chạy nhanh như vậy, ra đầy mồ hôi rồi kìa, nhanh lau đi.”
Diêu Thiên Hương ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Chàng lau cho ta.”
Trên đài võ nghệ vốn nghiêm khắc uy phong, đột nhiên trở nên kiều diễm. Chúng võ tướng ho khan rồi lại ho khan, nhìn trời cứ tiếp tục nhìn trời, trong lòng rất xấu hổ.
Diêu Hoằng đỡ trán, phất tay: “Đi đi, mang phu quân của muội đi đi.”
Diêu Thiên Hương kéo Trình Thiên Diệp đi.
Xuống đài rồi, Trình Thiên Diệp thở dài, nhẹ nhàng chắp tay, thấp giọng nói: “Đa tạ công chúa giải vây.”
Diêu Thiên Hương lạnh mặt: “Ta có thể cứu, chỉ có những chuyện nhỏ nhặt thế này, nếu ca ca thật sự muốn tính mệnh của ngươi, huynh ấy chắc chắn sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của ta.”
“Với huynh ấy mà nói, tình huynh muội, chẳng qua chỉ là một tờ giấy mỏng manh thôi. Nếu muốn mạng thì phải nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi đây.”