Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc
Chương 37 : Thiếu
Ngày đăng: 11:32 30/04/20
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Trình Thiên Diệp nhảy xuống nước đầu tiên, nước sông đêm xuân vừa lạnh vừa tối, nàng lần mò trong nước mấy lần, nhưng vẫn không tìm được người.
Người trên thuyền nóng lòng, càng ngày càng có nhiều binh sĩ thạo bơi, xuống nước hỗ trợ tìm người.
Trình Thiên Diệp ngâm trong nước, trên mặt nước đen kịt phản chiếu những ngọn lửa lốm đốm, xung quanh toàn bộ đều là người mình.
Nhưng Trình Thiên Diệp cảm thấy càng ngày càng sợ, thời gian trôi qua từng giây từng phút, vẫn chưa tìm được Mặc Kiều Sinh.
Kiều Sinh, Kiều Sinh, hắn sợ nước nhất.
Giờ phút này, hắn đang chìm trong dòng nước vừa lạnh vừa rét. Ta lại tìm không thấy hắn.
Một loại cảm giác lo sợ tột cùng chiếm lấy trái tim Trình Thiên Diệp.
Nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, có thể nàng sẽ mãi mãi mất đi nam nhân này.
Nàng đã trông thấy đôi mắt ấy đang nhìn mình, đóa hoa tình yêu ấy nở bung trước sự lựa chọn tử vong của nàng, hiện rõ mồn một trong nàng.
Trình Thiên Diệp hít sâu một hơi, lại lặn xuống nước, nàng liên tục lặn xuống, tầm nhìn dần dần tối như bưng, khó có thể thấy được gì. Ngay khoảnh khắc nàng muốn buông tay, nàng phát hiện một vầng sáng màu hồng đào dập dìu trong làn nước.
Màu hồng đào!
Lúc ẩn lúc hiện, lúc sáng lúc tối.
Trình Thiên Diệp bơi nhanh về ánh sáng đó, bắt được một cơ thể đã bất động. Nàng ôm theo cơ thể kia, liều mạng bơi lên theo những đốm lửa trên mặt nước.
Mọi người thấy Trình Thiên Diệp đã tìm được người, trồi lên mặt nước, hoan hô, ba chân bốn cẳng giúp đỡ kéo người lên thuyền.
Lúc Trình Thiên Diệp trèo lên boong tàu, đã có quân y khám và chữa trị cho Mặc Kiều Sinh.
Diêu Thiên Hương quay đầu lại nhìn nàng, tỏ vẻ khổ sở và thương cảm, nhẹ nhàng lắc đầu với nàng.
Trình Thiên Diệp tách đám đông ra, chỉ thấy một người ướt sũng nước nằm trên boong, sắc mặt hắn tái nhợt, mái tóc đen như mực rối tung, tay chân buông thỏng.
Tay quân y vừa lúc rời khỏi động mạch cổ của hắn, lắc đầu thở dài: “Đã không còn mạch tượng nữa.”
Xung quanh vang lên vài tiếng thở dài não nuột.
Trương Phức biết rõ Mặc Kiều Sinh này mặc dù chỉ là một nô lệ, nhưng có một vị trí đặc biệt trong lòng Chúa công, lòng của hắn ta trĩu nặng, vươn cánh tay không bị thương, an ủi Trình Thiên Diệp.
Nói xong còn tự mình nháy mắt ra hiệu với Trình Thiên Diệp, đi ra cửa, để lại hai người trong phòng.
Trình Thiên Diệp nhìn Mặc Kiều Sinh nửa ngày, thở dài: “Trên người của ngươi có thương tích, đi về nghỉ ngơi đi, chỗ ta không cần hầu hạ.”
Mặc Kiều Sinh siết chặt nắm tay, không nói gì, vành mắt bỗng đỏ hoe.
Nếu không nói rõ ràng, hắn sẽ không thể nào tự mình hiểu được.
“Kiều Sinh, ngươi biết ngươi sai ở đâu không?”
Mặc Kiều Sinh nghi hoặc khó hiểu.
“Ta luôn mãi nói với ngươi, muốn ngươi quý trọng bản thân, trân trọng chính mình. Thế ngươi đã làm gì vậy?” Trình Thiên Diệp ngẩng đầu: “Ngươi nhảy xuống nước, nghĩ rằng đã tận trung với ta rồi, ngươi có nghĩ tới cảm nhận của ta không?”
“Ngươi thậm chí không mảy may cố gắng, cũng không cho ta cơ hội, chỉ biết khinh địch mà xem nhẹ tính mạng của mình.”
“Ngươi có biết, vị trí của ngươi trong lòng ta không?” Trình Thiên Diệp nhìn thẳng vào Mặc Kiều Sinh, thấy hắn cúi đầu: “Nếu ngươi cứ như vậy, ta đây...”
Cuối cùng nàng chỉ thở dài: “Thôi, ngươi đi đi. Ngươi cẩn thận suy nghĩ, không nghĩ thấu đáo thì đừng đến gần ta.”
“Ta...” Mặc Kiều Sinh mấp máy môi.
“Đi ra ngoài đi, ta mệt rồi, để cho ta nghỉ ngơi một lát.” Trình Thiên Diệp quay đầu đi.
Mặc Kiều Sinh nhìn quanh, cảm thấy khổ sở, cuối cùng vẫn lui ra cửa.
Diêu Thiên Hương bưng cháo loãng và chút thức ăn đến, lướt qua Mặc Kiều Sinh đang ở ngoài cửa.
Nàng ta nghi hoặc ngồi ở đầu giường của Trình Thiên Diệp, trên giường có bắc một cái bàn nhỏ, bày cháo trước mặt Trình Thiên Diệp.
“Thiên Vũ. Ngươi lại ức hiếp hắn à?” Nàng ta vừa giúp Trình Thiên Diệp húp cháo, vừa tò mò: “Ta thấy hắn vừa đi vừa khóc đấy.”
Trình Thiên Diệp vẫn im lặng cúi đầu húp cháo.
“Thiên Vũ à, ta thật sự rất ngạc nhiên, ngươi quan tâm hắn như vậy, bị thương nặng mà còn nhảy xuống nước cứu người.” Diêu Thiên Hương huých tay Trình Thiên Diệp: “Vì sao không nói cho hắn tình hình thực tế vậy?”
“Bất luận ta là nam hay nữ, chỉ cần ta nói muốn hắn, hắn đều sẽ thuận theo ta.” Trình Thiên Diệp dừng húp cháo: “Nhưng ta muốn, không phải là một tên nô lệ không có cái tôi.”
“Thiên Hương, nàng nhất định có thể hiểu được ta.” Trình Thiên Diệp ngẩng đầu lên: “Ta muốn một nam nhân có thể cùng ta sóng vai, hai bên cùng hỗ trợ nhau.”
“Nếu như, hắn không thể tự mình đứng lên, đi đến cạnh ta. Dù ta có yêu mến hắn, cũng sẽ không miễn cưỡng hắn làm tình nhân của ta. Nói hay không nói với hắn ta là nữ nhân, đều không còn quan trọng nữa.”