Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 44 :

Ngày đăng: 11:32 30/04/20


Chuyển ngữ: Gà - LQĐ



Hứa phi cố mở mắt ra, nàng ta đã đi mấy vòng ở quỷ môn quan, dốc hết sức sinh con ra, đã yếu đến mức không còn sức để nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn Trình Thiên Diệp đang vuốt ve hài nhi trong tay.



Tuy nàng không hiểu rõ mấy, nhưng chứng kiến toàn bộ quá trình sinh nở, Trình Thiên Diệp đã sâu sắc hiểu được làm mẫu thân thật không dễ dàng.



Trình Thiên Diệp ngồi vào bên giường, đưa con cho Hứa phi nhìn, an ủi: “Không sao chứ, đều đã qua rồi, hết thảy đều đáng giá, nàng nhìn xem...”



Cúi đầu nhìn tiểu hài tử nhăn nhúm như một chú khỉ con đang nằm trong tã lót, Trình Thiên Diệp cảm thấy thật sự nói không thể nói mấy câu đại loại như ‘bé con xinh xắn làm sao’, cho nên nàng đành phải xấu hổ nói tiếp: “Xinh... à … Bé rất mũm mĩm, cả gương mặt đều là thịt.”



Hứa phi duỗi bàn tay lạnh buốt từ trong chăn ra, mắt đỏ hoe, níu Trình Thiên Diệp lại: “Từ nay về sau, mệnh của ta sẽ là của chàng.”



Nàng ta vốn có một màu vàng nhạt dịu nhẹ, bất chợt sáng lên ánh viền vàng rực rỡ.



Hóa ra một nữ nhân yếu đuối như vậy, cũng có thể kiên định trung thành đến thế. Được một nữ tử nhu nhược thuần phục mình, Trình Thiên Diệp cảm thấy khá bất ngờ.



Dương Thái phu nhân nghe huynh trưởng Dương Tố nổi giận đùng đùng nói xong, trong lòng hơi dao động không yên.



“Muội muội à, ngoại tôn tuổi trẻ không hiểu được nặng nhẹ, muội cần phải khuyên bảo nó một chút. Chế độ quân công phong tước này nhất định không thể áp dụng, đây không phải thả sạch đám nô lệ đi sao?” Dương Tố tận tình khuyên nhủ: “Thậm chí, ta nghe nói hành động lần này của nó cũng là vì một gã nô lệ tên Mặc Kiều Sinh.”



“Mặc Kiều Sinh kia ta biết rõ, Vũ nhi quả thực yêu mến hắn, nhưng mà...”



“Xưa nay yêu nghiệt họa quốc. Triều Hạ bị diệt chỉ vì vẻ đẹp của Muội Hỉ [1], nhà Thương đổ cũng do yêu cơ Đắc Kỷ. Ta thấy Mặc Kiều Sinh này, chính là một tồn tại gây nên tai hoạ. Nghe nói Chúa công đã dùng Thất Hoàng Phiêu mã của Hầu gia để đổi lấy hắn, Hàn Toàn Lâm cũng lấy một tòa thành trì để trao đổi người này, Chúa công đã không đồng ý.”



[1] Muội Hỉ (Mạt Hỉ) được sử sách xưng là “Thiên cổ đệ nhất Hồ ly tinh”. Nàng cùng Đát Kỷ, Bao Tự và Ly Cơ được ví như “Tứ đại yêu cơ” hay “Hồng nhan họa thủy”.



“Thật sao?” Dương thái phu nhân ngồi thẳng người lên: “Nhưng... Vũ nhi rất quan tâm đến hắn, nếu ta tùy ý nhúng tay, chỉ sợ mẫu tử bất hoà.”



Một nô tỳ thiếp thân của Dương thái phu nhân, vội vàng đi vào, sau khi hành lễ, nàng ta nói nhỏ vài câu vào tai bà.



Sắc mặt Dương thái phu nhân biến đổi mấy lần, vỗ tay vịn, tức giận nói: “Sao Vũ nhi lại dám làm việc như thế!”



“Mặc Kiều Sinh kia cũng quá thị sủng mà kiêu, Đại trưởng thu mà hắn cũng dám ra tay giết, không biết khuyên nhủ Vũ nhi, chỉ biết châm ngòi sinh sự, không để người của ta vào mắt, quả thực là tai họa!”



Bà nói xong, đứng dậy, muốn trở về cung.



Phu nhân của Dương Tố là Trương thị đứng dậy ngăn cản bà.



“Cô nổi giận đùng đùng như vậy làm gì?” Bà ta đứng dậy giữ chặt Dương thái phu nhân, ấn vai bà xuống, mời bà ngồi trở lại ghế: “Trước xin cứ bớt giận, nghe ta nói một lời.”



Trước khi Dương thái phu nhân xuất giá, đã rất tin phục vị trưởng tẩu này, hôm nay càng ngày càng lớn tuổi, quan hệ cũng càng thân mật. Bà cố kiềm chế, ngồi xuống.



“Theo ta, cũng do Đại trưởng thu Thúc thị gieo gió gặt bão, Chủ quân về nước, là lúc muốn lập uy, vậy mà bà ta cứ không biết tốt xấu, làm trái ý Quân vương trước mặt mọi người, chết cũng đáng.” Bà ta bưng một chén trà cho Dương thái phu nhân: “Về phần Mặc Kiều Sinh đó, chẳng qua chỉ là một gã nô lệ thấp hèn mà thôi, mẫu tử các ngươi không nên vì một người ngoài mà gây xung đột với nhau.”



“Muội hãy nghe ta nói, sau khi muội hồi cung thì không thể làm ầm lên với ngoại tôn, mà phải bao dung nó, qua mấy ngày, chỉ cần...” Bà ta thấp giọng nói vào tai Dương thái phu nhân.



“Vẫn là tẩu suy nghĩ chu toàn.” Dương thái phu nhân khẽ gật đầu.



Dương Tố không quên dặn dò: “Muội muội không thể nhân từ nương tay, xử trí gã Mặc Kiều Sinh này, rồi sau đó chậm rãi khuyên Chúa công huỷ bỏ này chính sách kia đi, hãy nhắm tới kế sách an bang lợi nước.”



Dương thái phu nhân trở về nội cung. Đối với việc Trình Thiên Diệp xử tử Thúc thị, tuy bà cố đè nén bất mãn, nhưng không hề nhiều lời. Trình Thiên Diệp bận rộn, cũng mặc kệ.



Vài ngày trôi qua, tin Một Tàng Bùi Chân công phá thành Nam Dương được truyền đến. Lý Văn Quảng dẫn tàn quân, lui về Lương châu.



Tình hình chợt căng thẳng lên, tân binh mới lập. Mọi chuyện ngổn ngang chưa kịp chuẩn bị xong mà Ngôi Danh Sơn đã vây khốn Biện Châu lâu ngày. Nếu Một Tàng Bùi Chân dẫn binh xuôi bắc, cùng Ngôi Danh Sơn hợp binh với nhau, Biện Châu sẽ nguy khốn.



Hạ Lan Trinh thao luyện lính mới, Trương Phức trù tính lương thảo, Trình Thiên Diệp đứng giữa điều tiết tất cả đại thế lực trong triều, đều bận rộn chân không chạm đất.
Trình Thiên Diệp dẫn Mặc Kiều Sinh trở về tẩm điện.



Mặc Kiều Sinh hành động bất tiện, vừa đi vừa dừng, đi rất chậm.



“Bị thương sao? Nghiêm trọng không? Tuyên ngự y đến khám cho ngươi nhé?” Trình Thiên Diệp quay đầu hỏi.



Mặc Kiều Sinh vịn vách tường: “Không sao, vừa rồi lúc giãy dụa, trong đám người có một vị cao thủ biết huyệt đạo, mấy lần đánh trúng huyệt Kiên tỉnh của ta, khiến tay chân ta chết lặng. Một lát nữa sẽ có thể khôi phục như lúc ban đầu, chủ nhân không cần phí sức vì ta.”



“Vậy ngồi nghỉ một lát.” Trình Thiên Diệp dẫn hắn ngồi trên tay vịn chỗ hành lang gấp khúc.



“Đau ở đâu, ta xoa cho ngươi.” Nàng kéo cánh tay Mặc Kiều Sinh, nhẹ nhàng xoa cánh tay của hắn.



“Có đỡ hơn chưa?” Trình Thiên Diệp ngẩng đầu, cười hỏi.



Mặc Kiều Sinh sững sờ nhìn nàng.



“Sao hôm nay lại nhìn ta như vậy.” Trình Thiên Diệp vén tóc hắn: “Hôm nay thật đáng sợ, may là ngươi không có chuyện gì.”



Trong tầm mắt của nàng, màu xanh thẳm xinh đẹp của Mặc Kiều Sinh, cuối cùng bắt đầu biến thành từng đóa màu hồng nhạt, dần dần lan tỏa, biến thành một mảng màu hồng đào xinh đẹp. Nó trông như hoa đào đang nở rộ trong mùa xuân, xinh đẹp tuyệt trần, đón gió nở bung trong trời xanh, rực rỡ lung linh.



Mặc Kiều Sinh quay mặt sang chỗ khác, nhấc tay che khóe mắt của mình, giọt nước sáng long lanh, từ giữa ngón tay của hắn giữa chảy xuôi xuống.



Trình Thiên Diệp đờ người ra, trơ mắt nhìn hắn không nói nổi một lời.



Nàng đột nhiên vươn tay, kéo bàn tay Mặc Kiều Sinh đang che khuất hai mắt hắn ra. Tay kia giữ cằm hắn, buộc hắn quay mặt lại.



Mặc Kiều Sinh nhắm chặt mắt, chóp mũi hồng hồng, lông mi rung động, nước mắt trong suốt không ngừng lăn xuống.



Trình Thiên Diệp nhìn khuôn mặt đang nhẹ nhàng run rẩy đó, đột nhiên không muốn kiềm nén nữa, nâng cao cằm hắn, nàng cúi người, hôn lên đôi môi nọ.



Mặc Kiều Sinh đột nhiên cảm thấy một vật gì đó mềm mại ướt át, chạm vào đôi môi hắn. Đầu của hắn ‘oành’ một tiếng vỡ tung ra, thế giới nhất thời trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ nổi, cái gì cũng không làm được.



Nhưng mà người nọ còn chưa chịu buông tha cho hắn, một chiếc lưỡi thơm tho, tách đôi môi của hắn ra, xâm nhập vào thế giới của hắn.



Toàn thân hắn run rẩy, chỉ có thể mặc cho người nọ cuốn lấy hắn, quấy rầy thần hồn của hắn. Hắn cảm thấy hoàn toàn mất đi bản thân, chỉ có thể để mặc người ấy tùy ý cướp đoạt, chìm sâu vào sự dây dưa môi lưỡi tràn đầy thích thú này.



“Ái dà.” Một giọng nữ than khẽ chặn ngang bọn họ.



Trình Thiên Diệp thở dốc, dừng nụ hôn không biết đã kéo dài bao lâu này lại. Không vui, nàng quay đầu lại nhìn kẻ không có ánh mắt kia.



“Ta không cố ý, các ngươi tiếp tục, tiếp tục.” Diêu Thiên Hương một tay che mắt, nói không hề có thành ý.



Trình Thiên Diệp không thể không buông Mặc Kiều Sinh ra, tức giận: “Chuyện gì? Nói mau!”



“Ta thật không thể không cắt ngang hai người.” Diêu Thiên Hương nghiêm túc hẳn lên: “Trương Phức tìm chàng khắp nơi, Biện Châu báo nguy, đại quân của Một Tàng Bùi Chân đã đến dưới thành rồi.”



Sau khi đoàn người Trình Thiên Diệp rời đi, cuối hành lang gấp khúc có hai cung nữ quét dọn đình viện lặng lẽ ló đầu ra.



“Thấy... Thấy không?”



“Thấy rồi, thấy rồi.” Người còn lại liều mạng gật đầu: “Vịn tường, sắp đi không nổi rồi, Chúa công còn chưa chịu buông tha nữa, bắt nạt người ta đến phát khóc lên kìa.”



“Thật sự quá đáng thương.”



“Đúng đấy, quá đáng thương.”