Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc
Chương 46 :
Ngày đăng: 11:32 30/04/20
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
A Phượng đi xuống tường thành, vừa đi vừa cắn miếng bánh bao trong tay, lớp vỏ màu trắng bên ngoài, bao lấy nhân thịt chính giữa, mặc dù khá nguội, nhưng vẫn ăn rất ngon.
Đây có lẽ là lần cuối cùng ta được ăn rồi.
A Phượng tự nói với mình.
Thân thủ của Ngôi Danh Sơn, hắn đã được chứng kiến, cường đại và hung mãnh, mà ngay cả Du tướng quân cũng suýt mất mạng trong tay gã. A Phượng rất rõ ràng bản thân không phải là đối thủ của gã.
Hắn đã từng sống rất buồn khổ, nhưng hắn vẫn không nỡ bỏ cái mạng này. Vì sống sót, bất luận phải chịu khuất nhục thế nào, hắn cũng có thể chịu được.
Hôm nay, mọi thứ dường như đã thay đổi, ăn cũng ngon mặc cũng ấm, sống được như con người rồi, nhưng hắn vẫn quyết định đi đối mặt với tử vong.
Là vì cái gì?
A Phượng cũng nghĩ mãi mà không rõ.
Bước chân của hắn không ngừng nghỉ đi đến cổng thành.
Trong thành, vô số dân chúng, đầu đội ván gỗ, để phòng tên loạn bay vào thành bắn trúng, bận rộn hỗ trợ vận chuyển vật tư, cứu chữa người bệnh.
Trong đây, đại bộ phận đều là lão nhân, nữ nhân thậm chí còn có hài tử.
Ủng thành [1] sụp đổ một góc, các nam nhân tập trung lại, cố sửa gấp, để trước khi địch nhân công kích đợt thứ hai, lấp cái lỗ hổng kia lại.
[1] ủng thành: bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành.
Bọn họ làm vậy là vì sao? Vì ruộng? Hay vì tân chính?
Hay là vì một người.
Vì người đó mang đến một tia nắng rạng đông, vì người đó đã nhen nhóm lên một niềm hy vọng.
A Phượng khép hờ mắt, trong đầu hiện lên một bóng dáng, hắn nắm chặt cây thương trong tay.
Không biết từ khi nào, nam tử vốn có màu sắc đục ngầu này, như vò rượu mỗi ngày được chưng cất, biến thành màu rượu đỏ thanh tịnh và có sức hấp dẫn thế này. Sau khi trải qua sóng gió thì viền ánh sáng bên ngoài đã được phủ bởi màu vàng kim.
Ta xứng để ngươi thuần phục sao? Ta thật sự chưa làm gì cho ngươi cả?
Quân y nhanh chóng chạy đến, lập tức băng bó vết thương đầm đìa máu cho A Phượng.
A Phượng hé mắt, lưu luyến nhìn Trình Thiên Diệp.
Hắn yếu ớt nói: “Ta... có thể gặp được chủ nhân như người, cho ta nhìn thấy hi vọng của thế gian này. Khi còn sống ta không sạch sẽ, đến cuối cùng cũng coi như đáng giá.”
“Ngươi hãy cố lên… “ Trình Thiên Diệp cầm tay hắn: “Chỉ cần sống qua thời khắc này, ngươi sẽ không bao giờ là nô lệ nữa, sẽ giống như mọi người, sẽ trở thành một con người, một con người bình đẳng.”
“Chủ nhân... Ta, ta chỉ có tên, không có họ.” Hắn yếu ớt, như đang lập di ngôn, nói ra nguyện vọng cuối cùng: “Ta muốn trở thành một con người, người có thể ban thưởng họ cho ta không?”
Trình Thiên Diệp chớp mắt, cố ghìm nước mắt sắp trực trào: “Ngươi phải sống qua lúc này, ta mới ban thưởng họ cho ngươi.”
“Phượng.” Nàng nắm chặt bàn tay lạnh buốt của người nam nhân, hy vọng có thể cho hắn một chút sức lực: “Ngươi không chỉ thấy một chút như vậy, ngươi còn sẽ thấy càng nhiều. Ta thề, một ngày nào đó, ta sẽ khiến cho chế độ biến thái này biến mất trên quả đất.”
“Thế gian này không còn nô lệ nữa. Và sẽ không có tiểu hài tử, nhận những gì mà ngươi đã từng chịu đựng.”
“Ta muốn ngươi tận mắt chứng kiến hết thảy, ngươi đi theo ta, chúng ta cùng cố gắng thực hiện. Được không? Ngươi đồng ý với ta đi?”
A Phượng nhắm mắt lại, khóe mắt ngấn lệ, khẽ gật đầu.
Đại quân Khuyển Nhung, bị đội viện binh tiên phong của Tấn quân tách mất đội hình. Bọn chúng không thể không la hét thu binh, rời đi hai mươi dặm. Đại tướng Khuyển Nhung là Ngôi Danh Sơn trúng hai mũi tên, trốn về đại bản doanh.
Cổng thành Biện Châu mở rộng ra, Chủ quân tự mình dẫn binh đến giúp, khiến sĩ khí trong thành rầm rộ, tiếng hoan hô tràn ngập, đã quét sạch hết hơn một tháng tối tăm khi bị cường địch vây khốn. Người trong thành tung tăng, quân dân một lòng, quét dọn chiến trường, gia cố phòng thủ thành phố.
Tại phiên chợ thành Đông, mấy gã thầy ký trong quân kê bàn, thu đầu người mà lính nộp lên trên.
Một nhóm phụ trách ghi chép quân công, một nhóm khác phụ trách khắc danh tự lên trên ván gỗ, cho họ thoát khỏi nô tịch. Thứ ấy gọi là “Nghiệm”, là chính sách mới được phổ biến ở Biện Châu. Tất cả người Tấn quốc ở Biện Châu, mỗi người đều nhận được một miếng gỗ khắc chữ “Nghiệm”, dùng để chứng minh cho thân phận người trong nước.
Lần này, hễ là trong chiến dịch, các nô lệ lấy được thủ cấp của kẻ địch, đều vui vẻ hăm hở mang theo đầu người đẫm máu, đứng xếp hàng chờ lĩnh “Nghiệm” tượng trưng cho thân phận dân thường.