Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc
Chương 81 :
Ngày đăng: 11:33 30/04/20
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Giữa xuân, trường đình cổ đạo, cách diệp oanh đề [1].
[1] Câu này miêu tả cảnh ngày xuân, có đình đài đường cổ, có lá rụng chim hót.
Trình Thiên Diệp dẫn theo Chu Tử Khê, Trình Phượng và quân đội hơn vạn người, lên đường đến Trịnh Châu.
Xe ngựa của quân chủ Tấn quốc rộng rãi và thư thái,
Trình Thiên Diệp nhấc màn lên, nhìn con đường hai bên, tùng bách dày đặc, hoa cỏ rực rỡ, trong lòng nàng vô cùng thích thú.
Các tướng quân của nàng vừa mới công chiếm thành Trịnh Châu. Nàng dẫn theo quân đội xuất phát từ Biện Châu đi Trịnh Châu.
Đi xem lãnh địa mới của nàng, thuận tiện gặp người kia.
Trình Thiên Diệp vui vẻ nghĩ.
Biện Châu, Trịnh Châu và nơi đóng quân của Khuyển Nhung - Hạo Kinh, ba nơi này thật ra nằm trên cùng một vĩ độ.
Vị trí Trịnh Châu kẹp giữa Biện Châu và Hạo Kinh, cách Biện Châu khá gần, không đến hai trăm dặm.
Họ xuất phát từ Biện Châu, hành quân bốn ngày, cũng sắp đến thành Trịnh Châu.
Đại quân mở đến hơn hai mươi dặm ngoài thành Trịnh Châu, xa xa phía trước đã thấy một lớp bụi mù, do giục ngựa đến.
Không bao lâu, Trình Phượng canh giữ hàng đầu đội ngũ dẫn một người tới trước xa giá của Trình Thiên Diệp.
Người nọ vén vạt áo, quỳ xuống đất tiếp giá.
“Mạt tướng bái kiến Chúa công.”
Trình Thiên Diệp vui mừng, nhảy xuống xe, đỡ Mặc Kiều Sinh dậy.
Mặc Kiều Sinh không tỏ vẻ vui sướng như trong trong tưởng tượng của nàng.
Hắn đứng dậy, vẻ mặt ngưng trọng.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Trình Thiên Diệp thầm cảm thấy không ổn.
Mặc Kiều Sinh nhíu mày, lựa lời: “Đêm qua, Tiêu Tú đến Trịnh Châu, mang về một tin xấu. Trương Phức đã bị bắt tại Hạo Kinh.”
Ở đây có mưu sĩ đắc lực nhất, có võ tướng dũng mãnh nhất của nàng.
Nhưng mỗi một người đều lộ vẻ trầm trọng.
Trình Thiên Diệp nhìn thấy rõ tâm trạng hiện tại của họ.
Nội tâm của họ hoặc nhiều hoặc ít đều tỏ vẻ bi thống.
Cái này cũng có nghĩa kết cục của Trương Phức trong lòng bọn họ gần như đã được định đoạt.
Chiến tranh không thể tránh khỏi sẽ xuất hiện thương vong. Mặc dù là huynh đệ tốt nhất vì nước vong thân, mọi người cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, đành cắn răng tiếp nhận tin tử vong.
Trình Thiên Diệp đưa mắt nhìn Chu Tử Khê.
Chu Tử Khê đẩy xe lăn của y lên trước: “Cách hiện tại để cứu Trương công chỉ có bày quân đội hùng hậu ở biên cảnh, dùng áp lực với Khuyển Nhung.”
Y thở dài, trên thực tế, trong lòng của y cũng không ôm hi vọng có thể cứu được Trương Phức.
Nhưng y là bạn tri âm qua thư của Trương Phức đã lâu, vẫn muốn cố sức vì vị đồng liêu này một lần cuối cùng.
“Hôm nay, Khuyển Nhung nội loạn. Một Tàng thái hậu nhốt hoàng đế Khuyển Nhung, thắt cổ hoàng hậu. Trong triều tất nhiên sẽ rất hỗn loạn, thời khắc ốc còn không mang nổi mình ốc nên nhất định chúng không muốn cùng quân ta giao chiến phạm vi lớn. Chúng ta có thể tùy thời xơi tái bọn chúng, bày ra quyết tâm tiến công, đồng thời lại phái sứ thần đàm phán, có lẽ sẽ còn có một cơ hội cứu Trương công trong biển lửa.”
Chu Tử Khê có câu không dám nói ra: Khuyển Nhung là một dân tộc dã man hung tàn, Trương Phức có thể sống đến lúc sứ thần đến hay không còn chưa biết được. Dù hắn có thể sống được, nếu sứ thần nói không thuận, không chừng còn làm hại hắn bị mất mạng sớm hơn.
Sứ thần có thể cứu hắn ra này phải được chọn lựa thật kỹ càng. Thế nhưng bên cạnh Chúa công, y nhìn quanh bốn phía, tựa hồ không có người thích hợp.
Ánh mắt Trình Thiên Diệp cũng lần lượt nhìn vào từng gương mặt.
Du Đôn Tố thật thà phúc hậu, Hạ Lan Trinh ngay thẳng, Trình Phượng xưa nay toàn nói lời ác độc, Mặc Kiều Sinh...
Mặc dù Kiều Sinh thích hợp nhưng ta không nỡ cho hắn đi,
Huống chi hắn lại là người ít nói.
Chu Tử Khê chắp tay nói: “Thần, nguyện vì Chúa công đi sứ Tây Nhung.”
“Nếu cũng thua cả ngươi, dù ta đổi được Trương Phức, cũng không có ý nghĩa gì.”
Trình Thiên Diệp vỗ vỗ bờ vai y. Hai chân Chu Tử Khê tàn tật, nàng cũng không đành lòng đưa y vào vòng nguy hiểm: “Ta đã chọn được một người thích hợp rồi. Ta cho nàng vào, còn ngươi ở Trịnh Châu tận tâm hiến kế cho ta là được.”