Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 84 : Trương Phức được cứu thoát?

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


Chuyển ngữ: Gà - LQĐ



Đây là một ngục giam u ám, đầy lầy lội.



Bởi vì không thông gió, lại có nhiều người nên mùi vô cùng khó ngửi.



Trình Thiên Diệp không màng đến những thứ này, ánh mắt của nàng lục tìm qua từng chấn song gian ngục, kiếm tìm một viên đá thủy tinh màu tím tinh khiết.



Quan viên Tây Nhung đi theo đang muốn lệnh cho ngục tốt đưa người ra, đã nhìn thấy công chúa Tấn quốc mặc hoa phục cẩm tú kia mặc kệ làn váy quệt vào bùn đất lầy lội, đi thẳng đến một gian ngục.



Trình Thiên Diệp bước nhanh vào nhà tù ẩm ướt lạnh lẽo đằng trước, trông thấy một thân hình nhuốm đầy máu đen đang co mình trong góc. Mắt của nàng chợt ửng đỏ, đập một quyền vào song chắn gỗ, cắn răng kiềm chế lửa giận trong lòng.



Nàng không thể nào liên kết một kẻ tù tội đã bị giày vò đến không hình người này cùng Trương Phức xưa nay luôn áo mũ chỉnh tề, môi nở nụ cười, lịch sự tuấn tú được.



Nhưng dù có vết bẩn, trên thân thể vẫn tỏa ra hào quang màu tử sắc huyền bí, độc nhất vô nhị, cho nàng biết mình không tìm lầm người.



Trình Thiên Diệp ổn định tâm trạng của mình, quay lại thấp giọng ra lệnh cho Trình Phượng: “Cứu người.”



Ngục tốt mở cửa lao ra, Trình Phượng bước vào nhà tù.



Hắn ngồi xổm xuống cạnh Trương Phức, trước tiên xác nhận gương mặt, đoạn đưa tay kiểm tra động mạch cổ của Trương Phức, cảm thấy mạch đập hơi yếu, nhẹ gật đầu với Trình Thiên Diệp ngoài cửa.



“Trương tiên sinh, chúng ta đi thôi.” Trình Phượng ghé vào tai Trương Phức, sau đó cởi áo choàng trên người xuống, phủ cho Trương Phức, ôm người đi ra khỏi phòng giam.



“Trương tiên sinh? Trương Phức!” Trình Thiên Diệp nhíu mày gọi hai tiếng.



Trong cơn nửa hôn mê, Trương Phức hoảng hốt nghe thấy một giọng nói đang gọi tên y.



Y gắng gượng hé mắt, lờ mờ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuôc.



Vì vậy, y thấp giọng nỉ non: “Chúa, Chúa công. Thần... lại có thể gặp được người rồi.”



Trình Thiên Diệp nghiêng mặt qua, cắn răng, nàng không muốn thể hiện sự mềm yếu trước mặt kẻ địch.



“Chúng ta đi.” Trình Thiên Diệp nói.



Một nhóm người đột nhiên tới, thình lình đi.



Trong nhà tù vang lên tiếng bàn tán xôn xao.



“Thật cừ, xú tiểu tử. Quả là ngươi đã chờ được người đến.” Lão Lý nhìn cửa ngục một lần nữa khép lại, gắt: “Lần đầu tiên lão tử trông thấy có người còn sống đi ra ngoài đấy. Tiếc quá, ngày mai sẽ không còn bánh bao ăn nữa rồi.”



Đoàn người Trình Thiên Diệp đón Trương Phức ra khỏi nhà tù, leo lên xe ngựa.



Trong đội xe sớm chuẩn bị tốt hai quân y và tất cả dược phẩm.



Ngay khi Trương Phức được đưa lên xe, hai quân y đã vây quanh giúp y băng bó, cứu chữa.
Người nam nhân này quá đa mưu túc trí rồi, may là người một nhà, nếu không sẽ là địch nhân.



Trình Thiên Diệp sờ cằm.



Phía sau họ vang lên tiếng vó ngựa xôn xao, Trình Thiên Diệp quay đầu lại, chỉ thấy ở phương xa khói bụi đầy trời, một đội kỵ binh Khuyển Nhung đang hô quát giục ngựa đuổi theo.



“Có truy binh! Đi mau!” Giọng Trình Phượng vang lên.



Thị vệ tùy tùng giơ roi ngựa, đoàn người liều mạng đánh ngựa đi về phía trước.



Tiếng hô quát sau lưng càng ngày càng gần, mơ hồ có thể nghe thấy: “Nhân mã Tấn quốc nhanh chóng dừng lại, thái hậu có lệnh, chỉ cần để lại Trương Phức, các ngươi có thể rời đi.”



Trình Thiên Diệp quay đầu nhìn Trương Phức đang nằm trên xe.



Họ là đoàn xe, bị kỵ binh đuổi theo là chuyện sớm hay muộn thôi.



Trương Phức bị tiếng động này làm bừng tỉnh, y mở mắt ra, bình tĩnh nhìn lại Trình Thiên Diệp: “Chúa công…“ Trương Phức tỉnh táo nói: “Người đã nói sẽ nghe ta.”



Trình Thiên Diệp cắn răng cắt lời y: “Không thể.”



Trương Phức giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng y không có sức, chỉ có thể cố ngẩng đầu, tận lực khuyên bảo: “Bọn chúng chỉ muốn ta, sẽ không muốn mạng của ta.”



“Ngươi quay lại đó chẳng khác nào bỏ mạng.”



Trình Thiên Diệp tâm phiền ý loạn, mặc dù nàng đang tranh cãi với Trương Phức, nhưng trong nội tâm nàng biết mình đã không khống chế nổi thế cục.



Cố gắng lâu vậy nhưng vẫn chỉ có thể thỏa hiệp.



Trong nội tâm nàng rất sợ, cũng rất khó chịu.



Cuối cùng, nàng vẫn cứu không được mạng của Trương Phức.



“Quân kỳ Tấn quốc?”



“Là quân kỳ của Tấn quốc chúng ta!”



“Viện quân! Viện quân đến rồi! Là Mặc tướng quân!”



Ở ngoài thùng xe vang lên tiếng hoan hô hưng phấn của lính tráng.



Trình Thiên Diệp xốc màn lên.



Trên gò núi phía trước xuất hiện một lá cờ, trên tinh kỳ ghi to một chữ ‘‘Mặc’’, giờ này khắc này, có vẻ vô cùng thân thiết.



Dưới tinh kỳ, một tướng quân mặc hắc bào, giơ roi giục ngựa, nghênh gió đi đến chỗ họ.