Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 86 :

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


Chuyển ngữ: Gà - LQĐ



Nghe Một Tàng Bùi Chân tự thuật xong, Một Tàng thái hậu vỗ bàn thật mạnh.



“Ngươi nói cái gì! Một nhánh quân năm ngàn người, trong vòng một đêm đã đột tập đến cách Hạo Kinh chúng ta ba mươi dặm nhưng không ai có thể cản hắn lại?”



Một Tàng Bùi Chân ấp úng không nói gì.



Lý Toàn Hạo phòng giữ Củng Quận là huynh đệ đáng tin của gã.



Ban đầu Mặc Kiều Sinh dẫn một đội kỵ binh đột nhiên xuất hiện ngoài cổng Củng Quận.



Điều này khiến Lý Toàn Hạo vô cùng khẩn trương, bởi vì nhất thời không rõ tình hình binh lực của đối phương, chỉ đành đóng chặt cửa thành bày trận địa sẵn sàng đón địch.



Ai ngờ Mặc Kiều Sinh thoạt nhìn hùng hổ, thật ra không có dự định sẽ công thành, dẫn theo 5000 kỵ binh, diễu võ dương oai ở ngoài thành rồi chuyển sang núi Tùng Cao.



Lý Toàn Hạo kịp phản ứng, dẫn theo binh mã ra khỏi thành truy kích, nhưng hoàn toàn không chạm đến được cái đuôi lính của Mặc Kiều Sinh.



Không chỉ Củng Quận của Lý Toàn Hạo, mà cả Đăng Phong, Dương Thành, mấy ngày nay thủ thành cũng kêu loạn, đều đang lo nghĩ truy tìm Tấn quân và phòng thủ Tấn quân.



Đại khái đến giờ phút này, họ còn chưa biết Mặc Kiều Sinh đã dẫn quân vọt tới gần Hạo Kinh, đón được công chúa Tấn quốc, lên đường trở về nước rồi.



Một Tàng Bùi Chân ôm quyền xin đi giết giặc: “Chỉ cần cô mẫu phát nhân mã, chất nhi sẽ lập tức ra khỏi thành, đuổi theo Mặc Kiều Sinh và công chúa Tấn quốc, cũng cho bọn chúng biết rõ thiết kỵ Tây Nhung ta không phải dễ chọc.”



Một Tàng thái hậu thở thật dài, giơ bàn tay đã phủ đầy nếp nhăn ra hiệu: “Đừng nói ngươi đuổi không kịp, dù có đuổi theo, ở biên cảnh, Du Đôn Tố đã dẫn đại quân chờ tùy thời tiếp ứng bọn họ. Ngươi đi, cũng chẳng chiếm được chỗ nào tốt.”



Một Tàng Bùi Chân còn muốn tranh luận, thái hậu cắt lời gã.



“Chúng ta đã ký hiệp ước cùng Tấn quốc, không nên lại phát động phân tranh. Ta nên nương theo cơ hội này, quản lý lại cái nhà đang loạn cào cào này mới phải.”



Thái hậu ấn ấn mày, nhớ tới dáng vẻ thông tuệ, hào phóng của công chúa Tấn quốc.




“Trong Trịnh Châu lúc này, chỉ có ngươi, Tiểu Tú, và Kiều Sinh biết được. Mặt khác mẫu thân của ta, Hứa phi và Tiếu Cẩn, còn có Thiên Hương biết rõ thân phận của ta. Ngoài ra không còn ai khác nữa.”



“Nhưng lúc này, Chúa công bảo công chúa đi sứ Tây Nhung rồi tính sẽ ăn nói thế nào?” Trương Phức cau mày nói.



Trình Thiên Diệp hơi xấu hổ. Lúc ấy nàng nhất thời xúc động, hoàn toàn không cẩn thận nghĩ kỹ nên giải quyết hậu quả thế nào: “Ta sẽ nói ta phái công chúa phái đi việc khác rồi, không được sao?”



Nàng nhìn ra được từ vẻ mặt Trương Phức rằng bản thân lấy cớ này thật vụng về.



Trương Phức nghiêm túc lắc đầu: “Chúa công, thân phận của ngài, liên quan đến căn cơ của Đại Tấn ta, sao có thể khinh thường như thế. Chỉ cần có người lưu tâm điều tra, rất có thể sẽ bại lộ thân phận của ngài, dao động căn cơ quốc gia.”



Trình Thiên Diệp mới ý thức được vấn đề hơi nghiêm trọng. Nàng nhíu mày chăm chú suy tư.



“Việc này là vì ta. Xin để thần giúp Chúa công an bài.” Trương Phức nói: “Chúa công lập tức tuyên bố với bên ngoài rằng Thiên Diệp công chúa đã trở về Biện Châu trước. Thần sẽ cẩn thận chọn lựa ra một người có tuổi tác và tướng mạo gần giống người từ tử thị [2], lệnh cho cô ta cải trang công chúa ở suốt trong Biện Châu. Sau đó xin Thiên Hương công chúa hiệp trợ bên cạnh. Chờ Chúa công trở về Biện Châu, thỉnh thoảng khôi phục thân phận công chúa, lộ diện vài lần trước mặt người khác. Chỉ cần chúng ta cẩn thận là có thể che dấu tai mắt.”



[2] tử thị: có ý giống tử sĩ (người được nuôi để chịu chết thay chủ), nhưng thị ở đây nghĩa là kẻ hầu người hạ.



Trình Thiên Diệp thở dài một hơi: “Thật tốt quá, may mà có ngươi ở đây, ta rốt cuộc không cần ưu sầu nữa rồi.”



Nhưng Trương Phức lại lạnh lùng giội cho nàng một chậu nước lạnh: “Đây chỉ là kế hoãn binh, vì bảo vệ vạn toàn, thần kính xin Chúa công sau này... làm cho thân phận Thiên Diệp công chúa vĩnh viễn biến mất.”



Trình Thiên Diệp hơi khó chịu, tuy nàng đã lựa chọn đi con đường này nhưng trong lòng nàng luôn chờ mong, hi vọng có một ngày có thể khôi phục thân phận nữ nhi, quang minh chính đại ở cùng với người trong lòng mình, sống cuộc sống tự do tự tại.



Bây giờ nhìn lại, hi vọng này gần như trở nên xa xăm không thể chạm đến rồi.



Trình Thiên Diệp khẽ gật đầu, đứng dậy cáo từ.



Lúc nàng đi tới cửa, Trương Phức gọi nàng: “Chúa công.” Trương Phức nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn, cảm ơn ngài đích thân mạo hiểm, cứu thần trong lúc nguy nan.”



“Trong ngục, mấy lần suýt nữa thần không kiên trì nổi, nhưng thần luôn cảm thấy rằng Chúa công sẽ đến cứu thần. Có ý niệm này trong đầu, thần mới cắn răng chống đỡ đến bây giờ.”