Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 95 :

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


Chuyển ngữ: Gà - LQĐ



Đêm lạnh cuối thu, sương mù vờn quanh.



Tiêu Tú đi trên hành lang, hắn chà xát hai tay, để bên môi phà hơi cho ấm, trong miệng tỏa ra một làn sương.



“Trời về đêm thật là lạnh.” Hắn nói.



Cả tòa phủ đệ yên tĩnh, đa số mọi người đều đã chìm vào mộng đẹp, chỉ có thư phòng của tiên sinh đèn đuốc vẫn sáng trưng.



Tiêu Tú bước vào cửa, bưng một bình Bát Bảo trà ấm áp cho Trương Phức, vừa cời cời than trong chậu, vừa thêm vào chút than.



Trương Phức vùi đầu trong tài liệu, không ngẩng lên, nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, chỗ này ta không cần người hầu hạ.”



“Ta ở cùng tiên sinh.” Tiêu Tú lấy một cái ghế tựa khác, ngồi đối diện với Trương Phức.



Hắn mài mực, cầm một cây bút giúp Trương Phức sao chép các loại bản thảo.



“Ngươi xem cái này.” Trương Phức không nhiều lời, cách cái bàn đưa một bức thư ra.



“’Thảo Nhung tặc hịch’ do Chu đại nhân soạn thảo? Chúa công đã quyết tâm khai chiến với Khuyển Nhung?” Tiêu Tú hơi giật mình.



Trương Phức viết thoăn thoắt, miệng nói: “Không sai, giờ này chỉ e Mặc Kiều Sinh đã dẫn đại quân xuất phát từ Trịnh Châu. Chúng ta sắp nghênh đón một trận đại chiến. Đáng tiếc là thời gian quá gấp, ta vốn hy vọng có thể dành ra khoảng một hai năm để chuẩn bị.”



“Nếu địch nhân không chịu cho chúng ta thời gian, đã lấn đến cửa thì chúng ta cũng chỉ có thể ứng chiến.” Trương Phức không ngừng hí hoáy: “Tiến công chính là phòng thủ tốt nhất, quyết sách của Chúa công là đúng, ta ủng hộ nàng.”



Tiêu Tú nhìn phong thư, lo lắng: “Chu đại nhân muốn đích thân đi sứ? Nhưng chân hắn...”



Trương Phức đưa bút chấm vào nghiên mực: “Tuy chân Tử Khê đã bị phế nhưng lòng của hắn kiên cường hơn ai hết, ngươi đừng lo lắng.”



“Tử Khê đã cố gắng như vậy, ta càng không thể lười biếng. Khoảng thời gian tới, chỉ sợ ta sẽ rất bận.” Y nhìn thoáng qua Tiêu Tú đối diện: “Chúng ta đều bề bộn.”



“Dạ.” Tiêu Tú cúi đầu xuống, cẩn thận sao chép văn hiến.



Hắn lặng lẽ tự hỏi.




Diêu Thiên Hương ngồi kế Trình Thiên Diệp, uống nước trà, ung dung nhịp theo điệu nhạc.



Trình Thiên Diệp ngồi bên cửa sổ, nhìn người đi đường mang theo đủ loại sắc thái riêng đi qua đi lại trên đường phố, dân sinh muôn màu pha trộn trong hát khúc nho nhỏ.



Một nam tử trung niên bán hoa quả khô ngồi ở ngã tư bên đường, đúng lúc đối diện với ô cửa sổ này.



Dáng người gã nhỏ gầy, lưng còng xuống, trên đầu đeo một đấu lạp, diện mạo rất tầm thường.



Gã ngước đấu lạp, hữu ý vô tình nhìn thoáng qua cửa sổ.



Thấy kẻ đó, Trình Thiên Diệp siết chặt nắm tay.



“Sao vậy?” Diêu Thiên Hương thuận miệng hỏi, ánh mắt vẫn nhìn sân khấu dưới lầu.



Trình Thiên Diệp khẽ nắm tay nàng ta: “Thiên Hương, đừng quay đầu, hãy nghe ta nói.”



Diêu Thiên Hương hơi khựng lại. Dù thể hiện nàng ta vẫn chăm chú xem hí kịch, dường như không nghe thấy gì nhưng bàn tay lại dùng sức, đáp lại Trình Thiên Diệp.



Trình Thiên Diệp nâng chén trà, nương theo việc uống trà để che dấu, thấp giọng nói: “Chúng ta có thể đã gặp thích khách.”



Diêu Thiên Hương rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn sân khấu dưới lầu, ngón tay đưa vào chén trà, chấm một chút nước trà, viết lên bàn ba từ “Có thích khách.”



Hán tử bán hoa quả khô kéo kéo đấu lạp, trong lòng của gã đầy hoài nghi.



Bọn họ tốn rất nhiều thời gian để tìm hiểu tin tức, Tấn Việt hầu Trình Thiên Vũ quả thật là một vương thất chưa bao giờ tập võ, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng.



Nhưng vừa rồi, gã chỉ vừa mới liếc nhìn Tấn Việt hầu đang ngồi bên cửa sổ thôi, vì sao lại có cảm giác bị người ta nhận ra.



Gã giương mắt nhìn lên trên qua khe hở của đấu lạp.



Tấn Việt hầu cải trang xuất hành kia đang thảnh thơi dựa vào cửa sổ, nâng chén thưởng thức trà, không gọi thị vệ, thậm chí không nói gì với vị kia phu nhân bên cạnh.



Chắc là ảo giác, hắn không thể nào nhận ra ta được, nam tử kia thầm nghĩ. Yên lòng.