[Dịch] Bát Tiên Đắc Đạo

Chương 71 : Thổ lộ chân tình, yêu nhân dụ vợ hiền Truyền thụ tà thuật, đất bằng nổi sóng gió

Ngày đăng: 02:51 16/09/19

Xuân Anh ghé lại nhìn, thấy Thành Phu mặt lạnh như băng, hai mắt mở trừng trừng. Cô kinh hãi quá chừng, vừa lay vừa gọi, Thành Phu bừng tỉnh, cất tiếng cười khan, nói : - Chà, thì ra lão già Đông Hoa cố tình gây khó cho ta, sai thằng lỏi con tới đây gây sự. Hắn đã nhận ra tung tích lão giao ta rồi sao ? Xuân Anh nghe vậy, lại càng kinh hãi, buông hai tay ra, ngồi ngay ngắn trên giường, đưa mắt nhìn Thành Phu đăm đăm, từ đầu tới chân. Lão giao biết mình lỡ lời, vội làm bộ mặt tươi cười, nói với Xuân Anh : - Nói thật với em, vừa rồi anh chỉ hù dọa em chơi thôi. Ai bảo em đem mộng cảnh mơ hồ hăm dọa người ta ? Em hù dọa anh, lại không cho anh hù dọa lại hay sao ? Em coi em kìa ! Sao em có thái độ kỳ lạ như thế ? Cứ như thể lấy mộng làm thực, coi anh là kẻ tội phạm cùng hung cực ác, trời không dung, đất không tha, phải vậy không ? Nói thật với em, anh không có thân phận lớn đến thế, cũng không đủ tư cách làm những chuyện như vậy. Em là người thông minh, sao lại coi ảo mộng không bằng cớ là chuyện thật, mới sáng sớm đã đem ra quấy rầy anh ? Xuân Anh xét tình hình, thấy anh ta nói năng không được tự nhiên, rõ ràng là có điều gì muốn che giấu, mà vì tìm cách che đậy như thế, lại càng tỏ lộ cho thấy anh ta đã làm những chuyện quấy. Vì thế, cô nghĩ : "Một là không làm, đã làm phải làm cho tới nơi, cô mới đem chuyện đi xin xăm ngày hôm qua, nói rõ cho anh ta biết để coi anh trả lời thế nào. Có thể dựa vào thần sắc, thái độ của anh ta, để tìm ra sự thật. Hai bên thương yêu, coi nhau như một, có tình cảm đôn hậu, nếu quả thật anh ta không phạm tội gì lớn, hoặc giả đó là oan trái từ kiếp trước, thì hai người có thể chuẩn bị sẵn sàng, cùng kéo nhau lên miếu thành hoàng, bầy tỏ tâm nguyện, hứa làm nhiều công đức, cũng có thể tiêu trừ tội lỗi trước đây. Nếu quả thật anh ta mắc đại tội, làm những việc trái lệ, ông trời không thể phù hộ, lúc đó cô lại có chủ kiến : hoặc là sống chết cùng anh, hoặc là đem các con đi xa, vĩnh viễn không bận tâm tới anh nữa. Quyết định như thế rồi, cô đem những điều nghi ngờ trước đây nói rõ, từ lúc anh hiện hình, cho tới việc xin xăm hôm qua, ba lần liên tiếp đều là lá xăm trắng, rồi tới tình huống trong mộng, kể ra rành mạch. Thành Phu nghe kể, chỉ ngước mặt nhìn trời, cất tiếng cười lạt, không nói một câu. Nghe Xuân Anh kể xong, Thành Phu mới chuyển đề tài, hỏi ngược lại cô: - Nếu anh vô tội, chẳng nói làm gì. Nếu quả thật anh là tội nhân, xứng đáng bị hành hình, xin hỏi hiền thê, em định đối xử với anh thế nào ? Xuân Anh nghe hỏi, buộc miệng nói liền : - Chẳng cần phải hỏi, em nhất định giúp anh, cùng chống lại kẻ địch. Nếu chẳng may anh bị người sát hại, em sẽ hướng dẫn các con báo thù, rửa hận cho anh, chết cũng không oán thán. Thành Phu nghe vậy, ngồi bật dậy, leo xuống giường, chắp tay vái Xuân Anh, nói : - Mong hiền thê đừng quên câu nói hôm nay. Anh sẽ đem hết những việc đã qua, cùng lai lịch xuất thân của anh, nhất nhất nói cho em nghe, để những điều nghi ngờ em chất chứa trong lòng, từ nay sẽ tan tành như ngói vỡ. Xuân Anh đáp lễ, khoác chiếc áo lên mình. Hai vợ chồng cùng ngồi chỗ mép giường, Thành Phu buông tiếng thở dài, nói: - Ngày nay, thế giới phàm trần không có công đạo, ngay cả các thần tiên trên thượng giới cũng họp thành một đoàn thể thế lợi. Chúng ta chẳng may sinh ra ở thế giới đó, cùng một đám người thế lợi quay cuồng trong đó, chẳng trách được nơi nơi nổi sóng gió. Hiền thê ơi, hôm nay anh sẽ nói hết sự thật cho em biết, mong em đừng kinh hãi. Anh tuy cùng em làm vợ chồng đã lâu năm, lại sinh một đàn con, và giờ khắc này cùng em sánh vai ngồi trên giường nói chuyện chơi, theo tình hình đó, tự nhiên là anh chẳng khác em chút nào, đều là người phàm trần như nhau, nhưng thật ra anh không phải người phàm trần, mà là rồng vàng ở Tây Hải, tu luyện được pháp thân vạn năm không hủy hoại. Nói xong câu đó, Thành Phu quay đầu nhìn đăm đăm vào Xuân Anh, coi thần sắc cô ra sao. Xuân Anh nghe câu nói đó, tự nhiên là kinh hãi vô cùng, nhưng cũng may trong đầu cô đã sẵn có chứng triệu kỳ lạ về chồng mình, trong lòng cô đã sẵn hoài nghi anh ta không phải người bình thường, nên mối kinh sợ của cô đã giảm đi phân nửa. Vả lại, cô vừa đáp lời anh, thề cùng sống chết, lại yêu cầu anh nói ra hết sự thật, có gì mà không thể chấp nhận ? Tuy nhiên, Thành Phu cũng nhận ra cô sắc mặt tai tái, mồ hôi ra ướt đẫm, lập tức giữ vẻ mặt tươi cười, tìm lời trấn an : - Em gái ngoan, đừng nên sợ. Hiện giờ anh chẳng phải người phàm trần như em hay sao ? Con người ta sinh ra ở đời đều có lai lịch, hoặc là loài vật đầu thai, hoặc là thần tiên bị biếm chích, làm sao biết em kiếp trước không phải một vì tinh tú hoặc quỉ thần chuyển sinh ? Chẳng qua là em không tự biết thân phận mình đấy thôi. Bản thân anh từ lúc sinh ra chưa từng chết lần nào, không biết thế nào là kiếp luân hồi, chỉ có tài biến hóa, không chết mà thôi. Xét cho cùng, hiện giờ em đã có được khí chất của anh, không khác nhau bao xa, nếu gia công tu luyện, cũng có thể đạt tới chỗ vạn kiếp bất tử. Điều đó, người khác cầu cũng không được, em vô tâm lại có cơ duyên đó, quả là điều may mắn vô cùng, còn sợ gì nữa ? Xuân Anh nghe nói có thể thành tiên, nửa tin nửa ngờ, mà mừng nhiều, sợ ít, mới gật đầu liền mấy cái, nói : - Nếu đã vậy, chúng ta làm vợ chồng đã lâu năm, tại sao anh che giấu em đến tận bây giờ, chưa từng thổ lộ cùng em một lời nào? - Anh cũng thường nghĩ chuyện nói rõ cho em biết từ lâu, và khuyên em dụng công tu luyện, sớm thành chính quả. Nhưng vì hôm đó, anh vô tình hiển hiện chân hình, khiến mẹ khiếp sợ mà chết, nên anh nói ra, tất nhiên em sẽ ôm mối thù giết mẹ, mà gây khó với anh. Trong lòng cứ bứt rứt không vui: làm sao em có thể tu luyện ? Và rõ ràng tình cãm của em đối với anh ắt bị thương tổn. Xuân Anh nghe vậy, lại liên tiếp gật đầu, nói : - Việc đã vì vô tâm mà xảy ra, em còn thù ghét anh làm gì ? Và còn điều này nữa : anh đã là người tiên, tại sao còn kết hôn với em, là một cô gái phàm trần ? Thành Phu cười, đáp : - Việc này em không biết được đâu. Việc tu đạo thiên biến vạn hóa, có một hạng người không được phép gần nữ sắc, nhưng cũng có những người khác dựa vào việc nam nữ giao hợp để điều hòa âm dương, và dùng vào việc luyện đan. Anh thuộc hạng người sau, và là người của Ma giáo. Nhưng người con gái đã kết hôn với người khác phàm, ắt phải là người sinh ra đã sẵn có tiên duyên, nếu biết tinh nhất tu trì, lâu ngày cũng phải thành tiên. Những người như anh kén vợ, không thể tìm bừa bãi một người phàm nào đó để kết hôn phối. Nếu là người không có chút tiên duyên, mà chỉ là một thân xác hoàn toàn trần tục, thì qua một lần giao hợp, cô ta chẳng có lợi ích gì, mà trái lại anh sẽ bị tổn thất. Tụ họp với nhau vài chục năm, chẳng những không được điều tốt lành gì, mà còn suy cạn tinh khí, nhân đó đọa lạc phàm trần, vĩnh viễn không có hy vọng thành tiên. Vậy chẳng là nguy hiểm lắm sao ? Xuân Anh cười cười, nói : - Nếu đã nói vậy, bản thân anh cũng phải lưu tâm, đừng tham luyến ái tình, mà công hạnh tu luyện vạn năm phải một sớm tiêu diệt. - Điều đó thì không đáng sợ. Chính anh hận nhất là thiên đạo bất công, bị chúng khinh miệt tệ hại. Theo tình hình em thấy trong giấc mộng, thì người nói chuyện với em chính là Chung Li Quyền. Những lời hắn tố cáo với em cho thấy thật tình bọn chúng đang có lòng tru diệt anh. Xuân Anh nghe vậy, liền kinh hãi, nói : - Tuy rằng nói vậy, nhưng em nghĩ đó chỉ là mộng mị không bằng cứ, có lẽ không phải sự thật đâu. Thành Phu cười nhạt, nói : - Không phải đâu, không phải đâu. Theo lời hắn nói, anh đã nhiều lần lọt lưới trời. Việc đó quả thật có lai lịch hẳn hoi. Là vì bọn chúng đã vài ba phen gây khó cho giáo phái của anh. Nhưng anh là một nhân tài trong đám thủ hạ của giáo chủ, và là một đại đệ tử của ngài. Những người mà bọn chúng hận nhất, kỵ nhất, ngoài giáo chủ ra, chính là anh. Vì thế bọn chúng đã tìm đủ cách để thu phục anh, nhưng trong Đạo giáo không có mấy người đối địch anh. Năm xưa ở thôn Hoài Hải, đã có nhiều người thuộc phe đó kéo tới, đều bị anh đánh cho thất điên bát đảo, phải trốn chạy khắp bốn phía để giữ lấy mạng sống. Bọn chúng không biết làm sao, mới nghĩ ra một kế sách hèn hạ là dùng nhiều tiền mua chuộc một người đồng đạo của bọn anh là bạng tinh. Nhân lúc anh không đề phòng, tên đó đã trở giáo đánh lại. Việc đó hoàn toàn bất ngờ, anh có nằm mơ cũng không nghĩ tới nổi, đến nỗi bọn anh bị một trận thua liểng xiểng. Xuân Anh nghe đến đây, vì tình vợ chồng sâu đậm, bất giác tỏ lòng công phẫn thay cho Thành Phu, nói : - Thiên hạ có hạng người vô lương tâm như thế, đáng giết cho rồi ! Không hiểu tên tiểu yêu đó, về đầu bên kia, có được điều tốt đẹp nào hay không ? Thành Phu nghe hỏi, ngẩn ngừ một lát, mới cười, nói : - Hạng người âm hiểm, gian ác đó, làm sao có ngày phát tích lên được ? Nghe nói hiện nay hắn đang làm thủ hạ cho một điền loa tinh thuộc phe bên kia, mang danh là tu đạo, chứ thật tình chỉ là tôi tớ, là trâu ngựa cho người ta sai khiến. Hạng người vô liêm sỉ đó, anh chẳng buồn nhắc tới làm chi. Sau lần thất bại nặng nề đó, anh vâng pháp chỉ của giáo chủ, tạm ẩn thân, tu dưỡng một thời gian. Ngài nói với anh rằng : "Công hạnh và chí khí của con, so với long vương ở dưới biển hiện nay, cao hơn gấp mấy lần. Theo lý, chức vị long vương đó thuộc về con mới phải. Chỉ vì tâm khí của con quá cao ngạo, con mới bị Thượng đế ghét bỏ, các tiên ganh tị. Vì vậy, vợ chồng Bình Hòa mới chiếm đoạt được địa vị đó. Hiện nay, con cháu chúng sinh sôi nẩy nở, chia nhau chiếm giữ các nơi quan trọng. Bốn người con là Ngạo Quảng, Ngao Nhuận, Ngao Tường, Ngao Quí được phân phong ở các sông hồ. Con có tư chất cao hơn bọn chúng, chỉ vì Thượng đế không ưa, mà trở thành một kẻ tội nhân, đến nỗi thiên hạ lớn là thế, bốn biển rộng là vậy, con cũng không có một chỗ dung thân. Nay nhờ pháp lực của ta, con hãy tạm ở Đông Hải mai danh ẩn tích. Nếu để chúng phát hiện, ắt lại xảy ra một trận đấu tranh. Để giúp cho con có ngày xuất đầu lộ diện, ta khuyên con phải chọn một nơi làm căn cứ địa. Xét địa thế của các sông ngòi, thì sông Tiền Đường là nơi mà thủy thế mạnh nhất, hai bên là những núi cao hiểm trở, chính là nơi để con phát tích. Con muốn làm việc lớn, lập nên sự nghiệp cao cả, hãy chọn nơi này làm căn cứ địa, ẩn thân tu dưỡng, một trăm năm sau có thể dựa vào thế nước mà ra tay". Đương nhiên anh tuân theo pháp chỉ, ẩn mình dưới biển một trăm năm, lại theo lời dạy của sư tôn, tới đầu sông Tiền Đường điều tra một hồi. Không dè bị chúng phát hiện, đặc biệt phái tên đạo sĩ giặc Huyền Châu tới trấn thủ Hải Ninh. Lại có một con chồn yêu đắc đạo là Tuệ Thông, hợp đồng cùng vợ chồng Bình Hòa và các con, giúp đỡ Huyền Châu, định ra kế hoạch điều tiết nước sông Tiền Đường, trấn giữ các nơi hiểm yếu, nhiều phen gây khó cho anh. Anh ẩn mình dưới nước, men theo dòng sông, tiến vào đất liền, quan sát tình huống. Đến đâu cũng gặp chúng canh phòng cẩn mật, khiến anh không thể thừa thế ra tay, trổ hết pháp lực bình sinh của mình. Vì thế, anh mới biến thành hình người, tới Hàng Châu thăm dò. Đó là tất cả lai lịch của anh trước đây, cho tới khi anh được gặp em. Xuân Anh lúc đó nói chuyện với Thành Phu đã nhiều, cảm thấy người chồng giao long của mình không đáng sợ nữa, mà còn vô cùng thân thiết, liền nhoẻn miệng cười, hỏi : - Anh ở đây đã lâu năm, không có động tác gì, đại khái là vì phe bên kia phòng thủ nghiêm ngặt, nhất thời anh không thể ra tay, có phải vậy không ? Thành Phu gật đầu, nói : - Đúng đó. Xem ra tên đạo sĩ giặc Huyền Châu cũng có bản lãnh đấy. Trước anh, đã có một vị đồng đạo tới đây. Người đồng chí này đã không tuân theo nghiêm lệnh của giáo chủ, tự ý xâm nhập vào vùng sông Tiền Đường để điều tra tình hình, cũng đã bị Tuệ Thông xua đuổi. Nhưng vị đồng chí này rất ưa cảnh phồn hoa, đã lân la làm quen với một vị hoàng đế trên trần gian, được ông này sủng ái, cho ở gần bên mình, làm một chức quan rất lớn. Về sau, bị Huyền Châu phát giác, truy đuổi, lấy đi sinh mạng. Nhắc tới chuyện đó càng khiến người ta phải đau buồn. Về sau, giáo chủ biết được, nói ông kia không hiểu thời vụ, không đợi thời cơ, đã mạo muội làm liều, mới mắc phải họa sát thân. Ngài năm lần bảy lượt cảnh giới bọn anh, nói thời cơ chưa tới, không được khinh suất, vọng động, đạp chân lên vết xe đổ. Vì thế lần này anh vào đất Chiết, thường để ý cẩn thận, bình thời không dám ra khỏi cửa nhà, cũng chẳng dám qua lại với người phàm, nói năng lung tung. Cũng chỉ vì anh sợ lúc chưa khởi sự mà cơ mưu đã tiết lộ. Thành Phu nói tới đó, bỗng nắm tay, giậm chân, hét to lên : - Hoàn toàn không thể ngờ được hiền thê đã lầm lẫn nghe theo lời cậu mợ, tới miếu của lão Đông Hoa để xin lá xăm quỉ quái. Việc làm đó há chẳng phải "Lạy ông, tôi ở bụi này ?". Đem tin tức của chồng mình nói rõ cho người khác biết, thú nhận trong nhà tôi hiện đang ẩn giấu kẻ đối đầu với các ông đấy ! Ngẫm nghĩ một lát, Thành Phu lại nói tiếp : - Nhưng thật tình cũng không thể trách em nhiều chuyện. Ở địa vị em, thấy chồng mình có hình tích khả nghi, anh cũng phải cầu thần, hỏi bói, để biết được sự thật ra sao. Chỉ tiếc rằng anh ẩn thân chốn này đã lâu năm, khổ công chờ đợi thời cơ, kế hoạch đó một sớm đã bị em phá hỏng hoàn toàn ! Nói rồi, đưa mắt quan sát Xuân Anh, thấy cô run rẩy, nước mắt lưng tròng, dường như không thể tự tha thứ cho mình, Thành Phu vội tìm lời an ủi: - Hiền thê chẳng nên làm như vậy. Trước đây anh đã nói : tất cả mọi chuyện đều bởi khí số mà ra. Thời cơ chưa tới cho anh, chẳng liên quan gì tới em. Huống chi em vừa nói rõ, tình nguyện báo thù rửa hận cho anh, thề cùng sống chết với anh, khiến anh cảm kích vô cùng. Nếu chẳng may anh phải chết, cũng cam lòng nhắm mắt. Xuân Anh nghe vậy, gục đầu vào vai Thành Phu mà thổn thức, Thành Phu lại phải tìm lời an ủi cô một hồi nữa. Vì muốn biến Xuân Anh làm một trợ thủ đắc lực, hoặc lưu giữ cô lại để bảo vệ các con, tìm cách báo thù, rửa hận cho mình, Thành Phu đã đem nhiều thứ pháp thuật truyền thụ cho cô, bắt cô phải đọc lại những khẩu quyết cho thật thuộc. Lại lựa những lúc trời tối vắng vẻ, Thành Phu dẫn vợ con ra chỗ bãi cỏ trong vườn hoa, tự mình hiển hiện chân thân cho họ coi. Sau đó, anh ta niệm chú lâm râm, đưa tay vỗ lên đỉnh đầu các con. Tức thì, bốn đứa con bay lên không trung, biến thành bốn con giao long nho nhỏ, ở trên không bay lượn, vô cùng thích thú. Xuân Anh nhìn ngắm, lúc đầu có chút kinh sợ, nhưng rồi lấy lại can đảm, hỏi Thành Phu: - Các con đều có thể đằng vân biến hóa, liệu em cũng có thể biến đổi thân xác, bay đi được không ? Thành Phu cất tiếng cười ha hả, nói : - Nếu em không thể đạt được bản lãnh đó, sao có thể kể là có tiên duyên ? Vả lại, em cùng anh làm vợ chồng đã lâu năm, cũng đã nhận được nhiều tinh khí của anh rồi. Từ đó, công phu tu luyện cua em đã tăng gấp bội. Nếu em không tin, hãy thử một lần xem sao. Nói rồi, niệm chú lâm râm, không cần phải đưa tay đập vào mình Xuân Anh, chỉ hướng về cô thổi phù một hơi, hét lên một tiếng. Lập tức Xuân Anh từ từ bay lên cao, lên tuốt trên mây. Thành Phu lại chỉ trỏ, vẽ bùa, hô : "Biến ?", lập tức Xuân Anh không thể tự chủ, biến thành một giao long, nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ mọi chuyện. Thành Phu lại sợ cô không đủ can đảm, đưa tay vẫy gọi. Xuân Anh từ từ hạ xuống, tới mặt đất liền biến thành hình người trở lại. Thành Phu còn đem phép hút nước, tạo thành mây mù, dạy cho năm mẹ con, năm người đều mau chóng lãnh hội được. Thành Phu lại tới chỗ đập nghênh rồng, hút đầy một bụng nước, bay vọt lên không trung, từ trên đó phun nước xuống, tạo nên một cơn mưa rất lớn, hỏi năm người kia : - Đã hiểu rõ chưa. Có học được không ? Câu nói chưa dứt, đã nghe giữa không trung có tiếng người thét lên : - Yêu giao to gan xâm nhập nội địa, mưu đồ việc bất quĩ, tội giết khó dung tha, lại còn dám dụ dỗ đàn bà nữa sao ? Hành vi đó càng đáng giận. Nay ta vâng pháp chỉ Đông Hoa tổ sư tới bắt người, đem về qui án, hãy mau mau cùng vợ con quì xuống chịu trói, may ra còn có thể dung thứ một, hai phần. Nếu dám kháng cự, quyết giết sạch cả nhà ngươi không tha một mạng nào ? Thành Phu nghe vậy, kinh hãi vô cùng. Ngửng nhìn lên, chỉ thấy một đạo nhân trẻ tuổi, tay cầm kiếm báu, đứng trên mây. Xuân Anh bỗng hô to : - Hắn chính là yêu đạo em đã nhìn thấy trong giấc mơ, tự xưng tên là Chung Li Quyền. Chính là người đó, không sai. Thành Phu nghe nói, nổi giận đùng đùng, nhảy vọt một cái, lên tới lưng chừng trời, hiện xuất nguyên hình, nhắm hướng Chung Li Quyền mà lao tới.