Bất Tiếu Phù Đồ
Chương 3104 : Hoàng hậu không ngai
Ngày đăng: 12:31 19/04/20
Trời đông giá rét tháng mười hai, bình minh đạp lên sương giá.
Sau ba tháng dài thảo luận, cuối cùng sách lược di cư mà Mặc Phi đề xuất và thuyết phụcđã giành được sự tán thành của phần lớn triều đình. Quá trình di cư được dự trù trong ba năm, đặt nền tảng cho sự phát triển phồn vinh của Chiếu Quốc.
Cùng lúc đó, nghiên cứu của Tư nông tự về những hạt giống Mặc Phi đưa về cũng đã có kết quả, trong đó khoai tây, quả Thủy Mộc Châu, v.v… đã được gieo trồng trên diện tích lớn, trong những năm khó khăn, mấy loại củ quả này trở thành một nguồn thương thực chính. Mặt khác,các sứ giả được phái đi Man vực đã trở lại và mang về nhiều tin tức đáng mừng, trong đó có bông là phát hiện quan trọng nhất, những mùa trước, Chiếu Quốc vẫn chỉ có chăn, nệm vải mà không sử dụng cây bông, kỹ thuật kéo sợi bông cũng được phổ biến cho nông phụ, từ nayvề sau, chất liệu y phục của thời đại này càng trở nên đa dạng và đẹp đẽ hơn.
Khi tuyết bắt đầu tan, Mặc Phi dự định di cư một nhóm lưu dân trước, địa điểm là vị trí bên ngoài núi Ngõa Đát sáu trăm dặm, mặc dù nơi đây là nơi hẻo lánh, nhưng khoảng cách đến Tiệm Hề lại không xa, ven đường cũng nhân tiện sửa chữa đường xá, định sơ ra có năm nghìn người cùng đi, cũng không bị lệ thuộc. Triều đình gánh toàn bộ chi phí di chuyển, sau khi tới nơi, phân phát hạt giống, nông cụ xong là coi như thuận lợi, thậm chí còn có thể kịp lúc bày bừa vụ xuân.
Đề nghị này nhanh chóng được xét duyệt, đó coi như một lần thực hành, trên đường có vấn đề gì là có thể được xử lý đúng lúc.
“Phù Đồ.” Cô Hạc tìm thấy Mặc Phi, nói, “Ta muốn đi theo lần di cư này.”
“Vì sao?” Mặc Phi nghi hoặc nói.
Cô Hạc cười cười: “Ta muốn trở lại Nhung Trăn, lúc trước đã đồng ý nhận Mặc Thương làm đồ đệ, lần này đúng lúc có thể thực hiện lời hứa.”
“Cô Hạc… ngươi phải rời khỏi phủ Mặc Quân sao?”
Cô Hạc yên lặng nhìn Mặc Phi một lúc lâu, sau đó thản nhiên nói: “Bên cạnh Phù Đồ còn có Chiếu Vương bảo vệ, ở Tiệm Hề an toàn không lo nghĩ gì,ta yên tâm rồi.”
Mặc Phi nắm chặt tay, muốn nói lại thôi.
“Ha ha.” Cô Hạc vươn vai cười nói, “Phù Đồ không muốn ta đi sao?”
Mặc Phi khẽ gật đầu. Nam tử trước mặt này chính là người nàng quen biết lâu nhất, mấy lần mất tích đều do hắn không quản ngại khó khăn kiếm tìm, yên lặng giúp sức, chưa bao giờ cầu mong báo đáp, nàng thực sự đã thiếu hắn nhiều lắm.
Năm Nguyên Chẩn thứ năm, Khánh Vương phái Tê Túc làm sứ giả, đưa ra đề xuất hôn ước giữa hai quốc gia. Chiếu Vương cùng thần tử thảo luận mấy ngày, chấp nhận đề xuất.
Năm Nguyên chẩn thứ sáu, con gái của Khánh Vương được chính thức gả cho con trai Chiếu Vương, kết mối quan hệ thông gia. Mà Tê Túc làm sứ giả, sau này cũng trường trú ở Tiệm Hề Chiếu Quốc, hắn cũng trở thành khách quen của phủ Mặc Quân, bị Vu Việt lên án vô số lần.
Trong lúc bận rộn, Mặc Phi thường xuyên nhớ tới Trạm Nghệ vẫn đang ngủ say, sau khi linh hồn Trạm Nghệ bị phân chia, Khánh Vương nhận được một nửa ký ức, từng bước trở thành người nối nghiệp của Tần tộc, mà một nửa lưu lại trong Ngọc Phù của Mặc Phi thì lại vẫn không có động tĩnh gì.
Cho đến khi miếu thờ “Thần Thiên Quân” của Khánh Quốc nghênh đón tín đồ thứ chín trăm chín mươi chín, cuối cùng Ngọc Phù đã xuất hiện biến đổi.
Trong một lần đấu võ vui với Lạc Thần, chẳng những Mặc Phi có thể né tránh linh hoạt mà còn có thể nhanh chóng phản kích, hạ gục Lạc Thần.
Lúc ấy Mặc Phi còn giật mình hơn cả Lạc Thần, nàng nhanh chóng nhận ra Trạm Nghệ đang sống lại, tuy rằng vẫn không có ý thức rõ ràng, nhưng hắn đã có thể phản kích lại dựa vào cảm giác nguy cơ của Mặc Phi.
Trong lòng Mặc Phi vui sướng không nói nên lời, nàng tin không bao lâu sau, chắc chắn Trạm Nghệ có thể thức tỉnh hoàn toàn.
Năm Nguyên Chẩn thứ bảy, Hiền sư Lư Khâu từ quan, Mặc Phi được mọi người tiến cử trở thành tể tướng của Chiếu Quốc, ngồi trên vị trí dưới một người trên vạn người.
Theo sự đề cao của thanh danh và địa vị của Mặc Phi, quan hệ của “Hắn” và Chiếu Vươngcũng trở thành một đề tài bàn tán hăng say của mọi người, lời đồn “Đoạn tay áo” cũng dần dần trở thành điển cố, được thế nhân tạo ra muôn loại phiên bản.
Chiếu Vương đã mấy lần bác bỏ tấu chương lập Hoàng hậu, sau khi quần thần khuyên nhủ không có kết quả, cuối cùng đã nhận ra quyết tâm của hắn. Mặc Phi chưa từng phát biểu bất kì ý kiến gì về việc này, các đại thần cũng không dám tỏ thái độ với “Hắn”, hai người này,một minh Quân, một danh thần, hỗ trợ lẫn nhau sáng lậpnên thịnh thế, công lao này cũng đủ đề bù đắp tất cả.
Mấy năm sau, bọn họ cũng không nói thêm nữa, xem như đã cam chịu kết quả như vậy.
Sau khi hai người qua đời, trong Chính sử có ghi rằng Mặc Phi là tể tướng của Chiếu Quốc, nhưng mà trong Dã sử, “Hắn” còn có một danh hiệu nữa, chính là – “Hoàng hậu không ngai”.