Bất Tiếu Phù Đồ

Chương 115 : Cưỡi ngựa

Ngày đăng: 12:31 19/04/20


Hai người cứ chơi cờ như thế cả buổi chiều, cho tới khi người hầu đến thông báo bữa tối mới chấm dứt.



Mặc Phi cáo từ rời đi, mà Vu Việt thì vẫn ngồi ở bên bàn cờ, yên lặng nhìn ván cờ thắng một mục rưỡi, trong lòng như vẫn còn có chút chưa thỏa mãn. Hắn mà lại hưởng thụ cảm giác chơi cờ như thế, cho nên ngay cả vấn đề muốn hỏi đã chuẩn bị sẵn cũng chưa mở miệng nói ra?



Hôm qua Phù Đồ đến Kỳ Tú lâu gặp bằng hữu, mà Đại vương tử Lệ Thần cũng xuất hiện ở nơi đó, hắn vốn muốn mượn lần này để thử “Hắn” một chút, ai ngờ…



Cũng được! Vu Việt đặt quân cờ đang vuốt nhẹ trong tay xuống, đứng lên rời khỏi thư phòng. Giờ đây những điều này đã không còn quan trọng, Phù Đồ sẽ không có cơ hội rời khỏi hắn lần nữa, trừ khi hắn chết!



Thời điểm chơi cờ ngày hôm qua không nghĩ tới, sau khi rời đi, Mặc Phi mới bắt đầu nghi hoặc, chẳng lẽ Vu Việt tìm nàng, thực sự chỉ đơn thuần là chơi cờ?



Nàng vừa nhìn mã phu* lắp đặt yên ngựa vừa tiếp tục nghĩ đến chuyện ngày hôm qua. Nàng đoán Vu Việt tìm nàng đơn giản có hai việc, một là yên ngựa, một là kết giao. Lúc trước thì nói hay lắm, mà lúc sau, bằng hữu nàng gặp giờ đây lại là khách khanh của phủ Đại vương tử, thân phận như vậy, phỏng chừng cũng đủ để đưa tới sự chú ý của Vu Việt. Thế nhưng kỳ quái là cái người nam nhân kia lại không hề hỏi một câu nào. Chẳng lẽ muốn dùng cách này để thử nàng một chút sao?



* Mã phu: người trông ngựa.



Ừm, có phần không đúng…



“Đại nhân, đã lắp xong yên ngựa rồi, ngài thử xem thế nào?” Tiếng nói của mã phu cắt ngang phán đoán của Mặc Phi.



Nàng bình tĩnh lại, tạm thời vứt chuyện không nghĩ được ra sau đầu, bắt đầu đánh giá tọa kỵ* mà nàng chọn. Đây là một con tuấn mã màu xám tro nhạt, thân hình to lớn, ánh mắt có thần, chỉ là dưới mắt trái của nó có một đốm màu đen, giống như một tỳ vết nhỏ trên mỹ ngọc.



* Tọa kỵ: con vật để cưỡi.



Nàng vươn tay sờ sờ lông nó, hỏi: “Con ngựa này có tên không?”



“Không có.” Mã phu trả lời, “Ngựa trong phủ, ngoại trừ tọa kỵ Sất Nhận của chủ tử ra, những con khác đều không có tên.”



“Ta có thể đặt tên cho nó không?”



“Tất nhiên có thể, con ngựa này về sau sẽ là của đại nhân rồi.”



Ha ha, bây giờ nàng cũng tọa kỵ rồi! Nên lấy tên là gì nhỉ?



Tầm mắt lại chú ý tới cái đốm đen dưới mắt trái con ngựa, ánh mắt Mặc Phi sáng lên: “Được, từ nay về sau ngươi sẽ tên là ‘Hà Ngọc*’.”



* Hà Ngọc: ngọc có tì vết.



Dắt ngựa đến khoảng đất trống, Mặc Phi cưỡi thử một chút, cảm giác coi như ổn định. Hiển nhiên Hà Ngọc là một con ngựa ngoan ngoãn, khống chế rất dễ dàng.




Không biết cưỡi bao lâu, rốt cuộc Mặc Phi đã thỏa thuê, đồng thời thể lực cũng có phần không chống đỡ nổi, leo xuống ngựa, hai chân nàng đều hơi bủn rủn.



Vu Việt yên lặng nhìn khuôn mặt vì vận động nhiều mà phiếm hồng kia, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói: “Dù cho có là văn nhân, thể lực của ngươi cũng quá yếu, về sau có cơ hội thì luyện tập nhiều vào.”



“Vâng.” Ai da, đây là sự thực.



Thời điểm trở về, Vu Việt lại phá lệ xuống ngựa đi thong thả cùng với Mặc Phi.



Mặc Phi thực sự vừa mừng vừa sợ, nàng còn tưởng nam nhân này sẽ cưỡi ngựa trở về trước mình ấy chứ!



Dù rằng nghi hoặc, tự nhiên Mặc Phi sẽ thức thời mà không đi dò hỏi, có người chậm rãi tản bộ cùng mình cũng không tệ, lúc này không còn điạ vị chủ tớ nữa, chỉ có hai vị khách đang hứng thú dạo chơi mà thôi.



Khi Mặc Phi đang hưởng thụ sự nhàn tản hiếm có, cổ của nàng bỗng bị vật gì đó quẹt qua, đưa tay ra sờ một cái, chạm phải một bông hoa tươi đang hé nở. Quay đầu nhìn lại, bất ngờ nhìn thấy một nhóm thiếu nữ bên dòng suối đang cười đùa, xô đẩy nhau hướng sang phía bên này.



Hiển nhiên hoa kia là do các nàng ném. Lần đầu tiên Mặc Phi nhìn thấy thiếu nữ của thời đại này, lúc trước trên đường, rất hiếm có nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp xuất hiện. Mặc dù mấy thiếu nữ trước mắt này không xinh xắn lắm, nhưng tuổi trẻ, tinh thần phấn chấn, khi cười hai mắt rủ xuống sinh động, hết sức đáng yêu.



Đang lúc nàng mê mẩn, bỗng nhiên cảm thấy hoa tươi trong tay bị một bàn tay rút ra, ném xuống đất, mấy thiếu nữ cách đó không xa lập tức phát ra những tiếng hô thất vọng.



“Loại nữ nhân tư sắc thế này cũng có thể lọt vào mắt ngươi à?” Giọng nói lạnh lùng của Vu Việt truyền tới.



Mặc Phi liếc nhìn hắn một cái, trả lời: “Các nàng rất đáng yêu.”



Vu Việt mím môi, ánh mắt nhìn về phía trước, cười lạnh: “Nếu ngươi thích, bổn vương đưa ngươi vài người.”



Cái này… “Không, không cần, Phù Đồ tạm thời không cần cái này…”



“Hừ!” Vu Việt bỗng xoay người lên ngựa, “Bổn vương về phủ trước, ngươi tự đuổi cho kịp.” Nói xong, hắn cứ như vậy mà rời đi.



Mặc Phi có phần không hiểu nhìn theo bóng dáng đang đi xa, trong lòng nghi hoặc, tâm tình của người này sao lại thay đổi thất thường giống như thời tiết vậy?



Lắc lắc đầu, Mặc Phi cũng leo lên lưng ngựa, lững thững chạy về.



Lúc này Mặc Phi còn không biết, vị trí của nàng trong lòng Vu Việt đã dần dần có sự khác biệt, không phải chỉ là tài sĩ, cũng không phải chỉ là thuộc hạ…



Không lâu sau, Vu Việt thực sự tặng cho Mặc Phi vài mỹ nữ, gần gũi các nàng thì không được, chỉ là những mỹ nữ này ở lại không được bao lâu đã chẳng hiểu sao mà biến mất. Đương nhiên, điều này để sau nãy nói.