Bất Tiếu Phù Đồ

Chương 119 : Ba lễ vật lớn (2)

Ngày đăng: 12:31 19/04/20


“Vừa rồi thảo luận quá mức vui sướng cùng các vị, không biết thời gian trôi qua. Vậy thì bây giờ để Phù Đồ dâng lên lễ vật cuối cùng này đi!”



Mặc Phi nâng hộp gỗ dài cuối cùng, lần này nàng không nói gì, chỉ làm ra động tác dâng lên.



Người hầu đứng gần tiến lên tiếp nhận, ai dè hai tay bị trùng xuống, không ngờ cái hộp này lại nặng như thế, sau khi cầm chắc hắn mới dâng tới bàn của Vu Việt.



Vu Việt tò mò nhìn hộp gỗ bình thường trước mắt, sau đó đưa tay định mở ra, ai ngờ hộp đã bị khóa.



“Phù Đồ, chìa khóa của hộp đâu?”



Mặc Phi trả lời: “Phù Đồ còn chưa chế tạo.”



Vu Việt và tất cả mọi người hơi sửng sốt, người lúc trước lại hỏi: “Vì sao?”



“Bởi vì còn chưa đến thời cơ mở cái hộp này.” Mặc Phi thản nhiên nói, “Lễ vật thứ ba này của Phù Đồ, phải xem trong tương lai Chủ công có muốn mở nó hay không đã, mở bây giờ cũng vô dụng, vì vậy xin Chủ công hãy cất giữ tạm thời, chờ thời cơ đến, Phù Đồ ắt sẽ giúp Chủ công mở nó ra.”



Vu Việt nhìn “Hắn” một lúc lâu, như cười như không nói: “Một khi đã như vậy, vì sao Phù Đồ không đợi sau này hãy dâng cho bổn vương? Thực sự không lo bổn vương lén mở sao? Bổn vương vô cùng hiếu kì với vật này.”



Mặc Phi trả lời: “Sở dĩ Phù Đồ dâng lễ vật lên lúc này là bởi vì Chủ công đã có đủ tư cách giữ nó, chỉ là có sử dụng nó hay không thì còn phải xem tương lai nữa. Ngoài ra, Phù Đồ cũng muốn xem xem Chủ công có thể tuân thủ lời hứa không mở hộp đến cùng hay không.”



Mọi người đều hít một hơi, ai mà dám nói chuyện với Vu Việt như vậy chứ!



Thế nhưng ngoài suy đoán của mọi người, chẳng những Vu Việt không tức giận, hơn nữa còn vui vẻ đồng ý. “Được, bổn vương sẽ tuân thủ lời hứa này, không đến thời cơ tuyệt đối không mở hộp.”



Mặc Phi hành lễ: “Chuyện cần làm Phù Đồ đều đã làm xong rồi.”



Đến cuối cùng, lễ vật thứ ba mà mọi người chờ mong vẫn còn là một bí mật, trong lòng bọn họ đều phỏng đoán, rốt cuộc trong cái hộp gỗ này là vật gì, đáng tiếc không có đầu mối, chỉ có thể chờ đợi ngày nào đó mở ra mà thôi. Khác với lúc bắt đầu, bây giờ không còn ai xem thường Mặc Phi nữa, quả thực “Hắn” rất xứng đáng với cái danh “Thượng khanh”.



Trong nhóm môn hạ đông đúc của Vu Việt, cái danh “Thượng khanh” không có quá năm người, nhưng thân phận của năm người này đều cực kì bí ẩn, những người khác chỉ biết có Thiên tài Minh Hàn đang ở Tiệm Hề và Trí tướng Ngư Gia luyện binh bên ngoài thành Nhung Trăn, mà Mặc Phi đã trở thành người thứ sáu. Người này có tự là “Mặc Tử”, cho nên hiện tại có người lén gọi là “Mặc Quân”.



Mấy ngày sau đó, Vu Việt lại triệu tập chúng tài sĩ đến nghị sự nhiều lần, tiến hành hoàn thiện và thực thi “An Bang Thất Sách” mà Mặc Phi đã hiến, cuối cùng nó trở thành quốc sách thời chiến của Nhung Trăn, cũng nhờ có quốc sách này mà Nhung Trăn bắt đầu ổn định và phát triển nhanh chóng.
Quả là bi kịch! Mặc Phi không cho rằng bản thân là một mỹ nhân, bằng không đến bây giờ cũng không thể không có ai đoán ra giới tính của nàng, tuy rằng nàng chỉ cao khoảng một mét bảy, thế nhưng so với văn nhân còn thấy gầy chứ đừng nói so với quân nhân. Cũng may là giọng nói và tướng mạo của nàng đều rất trung tính, hành vi cử chỉ cũng không biểu lộ phong thái nữ tử, hơn nữa nàng mặt than, cảm xúc trong ngoài khác biệt, nhìn cũng có vài phần phong nhã.



Nhưng những điểm này đã nào đến mức thoáng chốc vạn người mê! Phải biết rằng lúc nàng bị đồn là “Nam sủng” thì hoàn toàn chẳng có ai hỏi han, xem ra có danh tiếng quả là mệt mỏi. Cuối cùng nàng cũng biết vì sao sáu vị thượng khanh đều muốn ẩn giấu thân phận, thực sự là bọn họ đã dự đoán trước rồi.



“Có lẽ Phù Đồ nên thu vài sủng cơ.” Không phải những người đó coi nàng là người độc thân sao? Nếu nàng có sủng cơ rồi, ít nhất những người cứ thích đến hiến mỹ nữ sẽ yên tĩnh trong một thời gian.



Ý cười trong mắt Vu Việt biến mất, hỏi: “Phù Đồ thích cái dạng mỹ nữ gì?”



“Ừm… dịu dàng đáng yêu, hiền lành hiểu ý!” Mặc Phi thuận miệng trả lời.



Vu Việt nắm chặt thẻ tre, trong lòng khó chịu, khó chịu vô cùng. Hắn có dục vọng với Phù Đồ, điều này đã là một chuyện không thể chối cãi, nhưng hắn cũng không muốn buông thả bản thân, bởi vì hắn quý trọng thiếu niên tài hoa này, không muốn phá hủy “Hắn”. Mà nếu thành toàn cho “Hắn” thì hắn lại không chịu được cảnh “Hắn” vui vẻ với nữ nhân.



Thay vì vậy, không bằng sớm chặt đứt phần tâm tư này.



“Lần trước Phù Đồ dâng lễ vật, bổn vương còn chưa ban cho ngươi thứ gì, vậy thì không bằng để bổn vương tặng cho ngươi mấy sủng cơ đi!”



Mặc Phi sửng sốt, trên thực tế không phải Vu Việt không ban cho nàng thứ gì, ngược lại hắn thưởng cho nàng rất nhiều đồ quý giá. Bây giờ nàng lại muốn thưởng mỹ nữ, sẽ không phải là người trong Đông viện của hắn đấy chứ? Nàng thực tình không muốn đâu!



Vu Việt không quản Mặc Phi đang rầu rĩ cái gì, tiếp tục nói: “Là thượng khanh của bổn vương, quả thực không thể ngay một nữ nhân hầu hạ cũng không có được. Vừa vặn thời gian trước có người tặng bổn vương mấy người đẹp phía nam, ai ai cũng quyến rũ động lòng người, không cởi mở như nữ tử Nhung Trăn, lại ôn nhu hơn, rất phù hợp với yêu cầu của Phù Đồ.”



“Trời…” Mặc Phi rất muốn cự tuyệt, nhưng mà vừa rồi chính nàng đã nói muốn thu sủng cơ, bây giờ Vu Việt mở miệng tặng, nàng không nhận thì có vẻ không ổn.



Vì thế nàng đành phải hành lễ tạ ơn.



Tin tức Phù Đồ được Vu Việt ban cho mấy mỹ nữ truyền đi rất nhanh, khiến cho một số người phải tức hận đến nắm chặt tay lại. Phải biết rằng, nữ nhân mà Vu Việt đã ban thưởng thì chắc chắn sẽ có phẩm cấp cực cao, dong chi tục phấn* bình thường làm sao so sánh được? Vì nguyên nhân này, cuối cùng số người đến hiến mỹ nữ đã giảm đi rất nhiều, trào lưu làm mối cũng dần dần thối lui, cuối cùng thì Phù Đồ có thể được an nhàn.



* Dong chi tục phấn: tầm thường, xoàng xĩnh.



Thu những sủng cơ này quả là đáng giá!