Bất Tiếu Phù Đồ

Chương 12 : Bệnh tật

Ngày đăng: 12:30 19/04/20


Đây là một thôn xóm mới bị bỏ hoang. Đi theo đội ngũ đến nơi đây không bao lâu, Mặc Phi đã biết có một danh xưng “Chủ bạc”, chuyên tiến hành báo danh cho mọi người, còn phân phát chút ít lương thực. Nghe Vệ Tuyên nói, những thôn trang bỏ hoang xung quanh Chiếu Quốc, quốc chủ đều dùng để an trí cho những người dân di cư, không những phân chia phòng ốc mà sau một khoảng thời gian còn phân phát thức ăn và hạt giống.



Di quận là một quận nhỏ ở biên giới phía nam Chiếu Quốc, bởi vì chiến hỏa thường xuyên lan tới, cho nên hầu hết ruộng đất nơi này đều bị bỏ hoang, vốn dĩ thôn dân đều đã di chuyển tới nơi khác rồi, chỉ là gần đây ba nước Ngu, U, Cảnh đang hỗn chiến, cho nên biên giới phía nam Chiếu Quốc, trái lại trở thành nơi yên ổn hơn.



Nhưng mà nơi đây cũng không phải chỗ nên ở lâu dài. Mặc Phi vừa âm thầm suy xét vừa ghi danh cùng với nhóm lưu dân ở chỗ “Chủ bạc”, vẫn dùng hai chữ “Phù Đồ”. Bởi vì không thể lấy ra phù bài* chứng minh thân phận, cuối cùng Mặc Phi chỉ được phân đến một cái nhà gỗ không có ruộng vườn mà ở tạm. Cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao thì, thứ nhất nàng không biết việc đồng áng, thứ hai nàng cũng không định sống lâu dài ở đây, mặc dù nàng vốn muốn mau chóng tìm một chốn an thân, nhưng nơi mà bất cứ lúc nào cũng có khả năng rơi vào chiến loạn này cũng không phải lựa chọn của nàng.



* Phù bài: một mặt gỗ ghi rõ thông tin của một người, giống như chứng minh thư nhân dân bây giờ.



“Phù Đồ, Phù Đồ.” Vừa đem chăn đệm trong phòng ra ngoài phơi nắng, Mặc Phi chợt nghe thấy một giọng thiếu niên gọi nàng, quay đầu lại, ra là thư đồng của Vệ Tuyên – Nhàn Tử, đang thở hồng hộc chạy tới.



“Làm sao vậy?” Mặc Phi vỗ vỗ vào chăn màn phơi trên sào trúc, thuận miệng hỏi. Mấy ngày này, nàng một mực theo Vệ Tuyên học nói, bởi vì cùng loại với Trung văn, cho nên hầu hết đều có thể nghe hiểu, chỉ là nàng nói còn có chút không lưu loát.



Nhàn Tử hồi sức lại, sốt ruột nói: “Phù Đồ mau đến chỗ tiên sinh của ta một chút đi! Từ hôm qua đến giờ, tiên sinh mãi không khỏe.”



“Đã mời đại phu đến khám chưa?”



“Ôi!” Nhàn Tử khổ sở nói, “Nơi này biết tìm đại phu ở đâu đây? Ngay cả Di thành cũng không có ấy chứ!”



Mặc Phi im lặng. Nơi này thực là một thời đại còn nhiều lạc hậu, thôn xóm quá hẻo lánh mà! Áp chế cảm xúc trong lòng, nàng đi theo Nhàn Tử đến trước nhà tạm cư của Vệ Tuyên.



Vệ Tuyên được phân đến một gian phòng gỗ tương đối sạch sẽ thoáng mát, có lẽ vì hắn là một gã văn sĩ, địa vị cao hơn bình dân rất nhiều.



Đi vào bên trong, vừa liếc mắt một cái Mặc Phi đã nhìn thấy Vệ Tuyên đang nằm ở trên giường, lúc này hắn đang chau mày, sắc mặt ửng hồng, dáng vẻ khó chịu. Mặc Phi đưa tay sờ trán hắn, quả nhiên bị sốt.



“Phù Đồ, đến đây.” Vệ Tuyên mở mắt ra, hơi cười khổ với Mặc Phi, “Thân thể yếu ớt, để công tử chê cười rồi.”



Mặc Phi nghe giọng nói khàn khàn của hắn, hỏi: “Thân thể không khỏe thế nào? Cổ họng đau, bị sốt, đi tả sao?”



Vệ Tuyên gật đầu: “Đúng vậy, bắt đầu từ hôm kia đã cảm thấy hơi sợ lạnh, sốt, đau đầu, đi tả nhiều lần, cổ họng thì không đau lắm.”



Mặc Phi suy tính một hồi, nhớ tới lúc mới gặp thì người này lên cơn sốt, bộ dạng hiện giờ có lẽ là bị nhiễm phong hàn, may mà tình huống còn chưa nghiêm trọng lắm.



Nàng quay đầu nói với Nhàn Tử: “Trong nhà có hành lá, gừng, đường đỏ, muối gì đó không?”



“Hành lá, gừng và muối thì có, nhưng mà không có đường đỏ.”



Mặc Phi nghĩ cũng đúng, nhóm dân tị nạn hiện nay đều chỉ có những vật dụng cơ bản nhất, muối ăn cũng là do thân phận của Vệ Tuyên mới có thêm đi, còn về phần đường đỏ gì đó, đương nhiên là không có.



“Vậy thì, trước tiên ngươi dùng nước sôi nấu bát canh gừng cho Văn Trọng tiên sinh uống, sau đó lúc bình thường ăn nhiều cháo hành, nếu có thể thì làm canh cải trắng hay là cải củ đi.” Suy nghĩ một chút, Mặc Phi lại nói, “Phòng bệnh quá ẩm thấp, ngươi cố gắng mở cửa sổ ra, giữ cho phòng ở khô ráo, thoáng mát, vật dụng đựng đồ ăn hàng ngày nên luộc qua nước sôi một lần, y phục, chăn đệm cũng nên đem ra phơi nắng.”



Nàng nói như vậy là vì nghĩ đến ở cổ đại, vi khuẩn bệnh lây lan chủ yếu là do không chú trọng vệ sinh, có khi bệnh cảm mạo nho nhỏ cũng có thể hại chết không ít người. Huống chi nơi này thường xuyên bị lâm vào chiến loạn, khi có người chết, tử khí rất nặng. Mặc dù thân thể của nàng khỏe mạnh, nhưng cũng đâu thể hoàn toàn chắc chắn không bị lây nhiễm, phải biết rằng ở thời đại lạc hậu này, nhiễm phải bất kì loại bệnh nào cũng đều là chuyện rất nghiêm trọng.



Vì thế, nàng thực sự cần dự phòng trước một chút.


Không khổ, tập, diệt, đạo kia



Trí huệ chứng đắc cũng là không không



Sở thành, sở đắc bởi không



Các vì Bồ Tát nương tùng huệ năng



Tâm không còn chút ngại ngăn



Nên không còn chút băn khoăn sợ gì



Đảo điên mộng tưởng xa lìa



Niết Bàn mới đến bên kia bến bờ



Ba đời chư Phật sau, xưa



Đắc thành Chánh Giác cũng nhờ huệ năng



Trí huệ năng lực vô ngần



Đại Minh vô thượng, Đại Thần cao siêu



Trí huệ năng lực có nhiều



Thật là thần chú trừ tiêu não phiền



Trí huệ năng lực vô biên



Dẫn đường giải thoát qua bên giác ngàn



Liền theo lời chú thuyết rằng:



Độ tha giác ngộ khắp trần chúng sanh.



Yết đế, yết đế



Ba la yết đế



Ba la tăng yết đế



Bồ đề Tát bà ha.