Bất Tiếu Phù Đồ

Chương 124 : Ngư Gia

Ngày đăng: 12:31 19/04/20


“Cái tên Phù Đồ kia quả là lợi hại, loại biện pháp này mà cũng có thể nghĩ ra được.” Một khách khanh trong viện nói như thế.



“Đúng vậy, hiện giờ điều lệ cụ thể của thư xá còn chưa đưa ra, vậy mà ngân lượng đã được gom góp đầy đủ, ngay một văn tiền của công khố cũng chưa dùng tới.” Người còn lại cũng nói.



“Xem ra việc tuyển nhận cô nhi lần này, mấy người Bách Lý tiên sinh có muốn không đồng ý cũng không được.”



“Chưa chắc đâu, dù sao thì phú quý nghèo hèn khác biệt, muốn những đệ tử quý tộc học chung với dân nghèo, chỉ sợ sẽ có lời ra tiếng vào.”



“Úi chà, nhìn cách làm việc của Phù Đồ, có lẽ đã sớm có dự tính rồi!”



“Với lại, cứ để xem thư xá này xây dựng ra sao đã…”



“Ha.” Vu Việt đột nhiên cười lên một tiếng, nghĩ đến vẻ mặt ngày ấy của mọi người, hắn lại buồn cười.



Tiếng cười không liên quan gì của hắn khiến cho nô bộc đang hầu hạ bên cạnh lộ ra vẻ mặt hoảng sợ. Từ trước đến giờ chủ nhân luôn có tiếng lạnh lùng hà khắc, ở phủ đệ, những lúc thường cũng rất hiếm khi thấy ngài vui vẻ, bây giờ chẳng hiểu sao lại cười lên một tiếng, không phải mắc bệnh rồi chứ…



Hình như Vu Việt cũng phát hiện ra có phần không ổn, chuyển lại thành nét mặt nghiêm nghị, tiếp tục xem văn thư trong tay.



Đây là kế hoạch công việc có liên quan tới học xá mà Mặc Phi trình lên.



Nàng chia học xá thành Tả bộ và Hữu bộ, Tả bộ có nhiệm vụ tuyển nhận, thu học phí và quản lý những đệ tử quý phú, một vài bình dân có chút tài sản cũng có thể xếp vào trong đó; Hữu bộ thì lại chuyên thu nhận những cô nhi không cha không mẹ, bồi dưỡng miễn phí. Đây là biện pháp bất đắc dĩ nhằm xoa dịu mâu thuẫn giữa phú quý và bần hàn. Quan niệm của mọi người không thể hóa giải trong một sớm một chiều, chỉ có mở mang trí óc cho nhiều người mông muội hơn thì mới có thể dần dần thay đổi.



Ngoại trừ việc phân ra để dạy, chương trình học cơ bản của hai bộ học sinh đều giống nhau, quốc giáo, lịch sử, địa lý, toán học, đánh cờ, thi họa, lễ nhạc, cưỡi ngựa bắn cung, v.v… cũng căn cứ vào trình độ của người thầy để phân chia giảng dạy, lại phân ra tiểu học, trung học và đại học. Nếu muốn học lên thì phải tham gia các bài kiểm tra sát hạch, người có thành tích xuất sắc sẽ được nhận phần thưởng. Ngoài ra còn thiết kế thêm các môn học tự chọn như nông nghiệp thuỷ lợi, dệt nhuộm, rèn sắt, xây dựng, v.v… Kỳ thực những môn này là do Mặc Phi dự trù riêng cho nhóm cô nhi, những đứa trẻ này không phải ai cũng là người có tài, nếu biết thêm một loại nghề, tương lai có thể tự nuôi sống bản thân được.



Đồng thời Mặc Phi còn quy định, những học sinh ngoài mười hai tuổi của Hữu bộ, bất kể nam nữ, đều phải tham gia vừa học vừa làm. Công phủ không thể nuôi không một nhóm người như vậy mãi được, tương lai của chúng phải dựa hoàn toàn vào chính bản thân chúng, để có thể bảo đảm cho Hữu bộ duy trì lâu dài, những đứa trẻ này sẽ phải cố gắng gấp nhiều lần người khác.



Ngoại trừ những điều này, học xá còn có một viện đặc biệt – viện Vận Tú, những người có thành tích xuất sắc hoặc thông minh, có năng khiếu đều được đưa vào viện này, học sinh trong viện sẽ có cơ hội được nhóm thầy tài giảng dạy, nâng cao thêm kiến thức. Có điều viện này cũng là nơi cạnh tranh kịch liệt nhất, kiểm tra đánh giá mỗi tháng một lần, ai có ba lần không qua hoặc thành tích cực kém sẽ bị trả về học bộ bình thường, chỉ có những người cố gắng, có chí tiến thủ mới có thể vào, những người khác sẽ không có cửa.



Sau khi chương trình này xuất hiện đã tạo nên xôn xao lớn trong chúng tài sĩ, cách phân khoa này quả là tinh tế, là một học viện tổng hợp vô số điều chưa từng có bao giờ, thế nhưng rất nhiều người không thể không thừa nhận, đó là biện pháp tốt để đào tạo đông đảo nhân tài, nếu có thể làm tốt, lưu danh sử sách cũng không phải không có khả năng. Kể từ đó, trong lòng của những tài sĩ vốn không hứng thú lắm với việc dạy đều có tâm tư này.
Ngư Gia không thèm để ý nói: “Bây giờ trời đông giá rét, không uống rượu mạnh mọi người sẽ đông cứng mất.”



“Thế còn những binh lính kia?”



“Thần là người đứng đầu, bọn họ dám không uống sao?” Ngư Gia cười nói, “Chủ công yên tâm, nam tử Nhung Trăn đều có tửu lượng tốt, sẽ không làm hỏng việc, huống hồ trong quân cũng không có nhiều rượu, thỉnh thoảng được uống vài ngụm là tốt lắm rồi.”



Vu Việt gật đầu, không nói thêm gì nữa, hắn vô cùng yên tâm với Ngư Gia.



Sau đó hắn lại hỏi đến tình hình đóng quân, hai người nói đến chính sự, thỉnh thoảng Sóc Vưu và Bộ Hằng cũng sẽ nói chen mấy câu, còn Mặc Phi chỉ có thể làm khách ngồi nghe.



Nàng thực sự không có hiểu biết nhiều về phương diện hành quan đánh giặc, mặc dù từng đọc mấy bản binh pháp, nhưng đó cũng chỉ là lý luận suông, không có tác dụng lớn, ở đây đều là những vị tướng quân đã trải qua hàng trăm trận chiến, nàng cũng không định mạo xưng là một trang hảo hán.



Nghe bọn họ nói trò chuyện, nàng có thể hiểu biết hơn về thế cục hiện nay, Ngu Quốc sắp diệt vong, hai nước U, Cảnh bắt đầu tranh đoạt lẫn nhau; Khánh quốc vẫn không có động tĩnh, thế nhưng lại luyện binh không nghỉ; Nhị vương tử Chiếu Quốc cũng đang rục rịch ở Viễn An… Đến lúc này, người không có kiến thức rộng cũng có thể nhận ra, sang năm sẽ chính là năm biến động lớn.



Cùng lúc đó, Mặc Phi cũng phát hiện quan hệ của tướng quân Ngư Gia này và Vu Việt không tầm thường, ít nhất ở trong phủ, nàng chưa từng thấy ai có thể ở chung tự nhiên với Vu Việt như thế. Mặc dù cử chỉ vẫn biểu hiện sự cung kính, nhưng chắc chắn không có biểu hiện thấp hèn.



Bên ngoài tuyết lạnh tung bay, trong lều hai người ngồi uống rượu mạnh, nói chuyện đại sự thiên hạ. Mặc Phi bỗng hơi ngẩn ra, hình như đã từng nhìn thấy cảnh tượng này ở đâu đó, là… uống rượu luận anh hùng trong truyền thuyết… Phù! Ảo giác.



_________



Chú thích thêm:



* Uống rượu luận anh hùng: Lưu Bị ở Hứa Xương bị Tào Tháo giám sát. Ông ngầm liên kết với Đổng Thừa diệt Tào. Lưu Bị vẫn đề phòng việc Tháo có thể mưu hại, nên thường ra vườn sau trồng rau, tỏ ra không có tham vọng.



Một hôm Tào Tháo mời ông vào phủ uống rượu. Khi bàn luận ai đương thời xứng đáng là anh hùng, Lưu Bị kể ra những Viên Thiệu, Viên Thuật, Tôn Sách, Lưu Biểu… song Tào Tháo đều chê bai những người đó, bảo anh hùng “Phải là người nuôi chí lớn trong tim óc, lại phải có mưu cao kế giỏi, có tài bao tàng cả máy vũ trụ trong lòng, có chí nuối trời mửa đất” và nói: “Anh hùng trong thiên hạ ngày nay, chỉ có Sứ quân với Tháo này thôi!”



Lưu Bị giật nẩy mình, đôi đũa cầm trên tay rơi xuống đất. Vừa vặn có tiếng sấm nổ ran. Ông từ từ cúi xuống, vừa lượm đôi đũa và nói lý do mình làm rơi đũa vì sấm, khiến Tào Tháo khỏi nghi ngờ chí lớn của ông.