Bất Tiếu Phù Đồ

Chương 126 : Cố nhân đến

Ngày đăng: 12:31 19/04/20


“Nói đi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ăn xong bữa đại tiệc thịt nướng, Mặc Phi đi vòng vo bên ngoài một hồi mới tiến vào lều trướng của Sóc Vưu. Mặc Phi đã quen biết Sóc Vưu ở Tiệm Hề, sau đó lại cùng nhau trở lại Nhung Trăn, coi như cũng tương đối hiểu biết lẫn nhau.



“Đã xảy ra chuyện, chuyện gì cơ?” Sóc Vưu cứ ậm ừ, di chuyển cách Mặc Phi một khoảng khá xa, vẻ mặt như chẳng biết gì.



“Sóc Vưu tướng quân.” Mặc Phi không chút thay đổi nói, “Đừng giả bộ, tại hạ biết là ngài biết tại hạ muốn hỏi chuyện gì, vẻ mặt vừa rồi của ngài là rõ rệt nhất.”



“Khụ, ta cũng chỉ hơi giật mình chút xíu thôi.”



“Vì sao lại giật mình?”



Sóc Vưu kỳ quái nhìn Mặc Phi, liếc mắt một cái, hỏi lại: “Hóa ra Phù Đồ đại nhân không là phải người Chiếu Quốc.”



Mặc Phi gật đầu: “Từ nhỏ tại hạ đã ẩn cư cùng sư phụ, không biết nguyên quán ở nơi nào.”



“Thế thì khó trách.” Sóc Vưu giật mình, sau đó lại dùng một loại ánh mắt kỳ dị khó hiểu nhìn Mặc Phi nói, “Ngài không biết, nhưng mà Chủ công biết.”



“Biết cái gì?”



“Khụ, kỳ thực cũng không có gì đâu.”



“Hử, nói xem nào, Phù Đồ sẽ chăm chú lắng nghe.” Mặc Phi ung dung ngồi trên ghế chờ câu trả lời.



Sóc Vưu xoa xoa mặt, giải thích nói: “Nam nhi Chiếu Quốc chúng ta sẽ không tùy tiện uống chung bầu rượu hoặc chung chén rượu với người khác, nếu là bạn bè thân thiết, vậy thì khi uống bầu rượu của đối phương, môi sẽ không chạm vào miệng bầu rượu.”



“Nếu chạm vào thì sao?”



“Điều đó nói lên…” Tiếng của Sóc Vưu bỗng nhiên nhỏ lại, nói, “Nói lên người này có tình ý với người kia.”



“…”



Trong lều trướng im lặng như tờ, Sóc Vưu bỗng cười ha hả: “Ha ha ha, lừa ngài thôi.”



“…” Mặc Phi nheo mắt. Một con người trước giờ chỉ biết thô tục đơn giản này lại biết giả vờ sao!



“Ha ha ha, Phù Đồ đại nhân đừng để ý quá, điều đó chẳng qua là tỏ vẻ thân thiết thôi, lấy quan hệ của ngài và Chủ công, thân thiết là chuyện bình thường mà.”




“Nhờ phúc của Phù Đồ, hết thảy đều mạnh khỏe.”



Mặc Phi mời hắn ngồi, cũng phân phó Duyệt Chi dâng trà.



Sau khi Cô Hạc ngồi xuống, đánh giá xung quanh một phen, cười nói: “Danh tiếng bên ngoài hiện nay của Phù Đồ như thế, sao lại ở đơn sơ vậy?”



“Đơn sơ?” Mặc Phi sửng sốt nói, “Nơi này là Vương phủ, sao lại đơn sơ được?”



Cô Hạc không cho là đúng nói: “Trong phòng ngay một vật trang trí cũng không có, còn không đơn sơ sao? Nhung Trăn vương đối đãi với Phù Đồ quá tệ bạc rồi!”



“Cô Hạc chớ nói linh tinh.” Mặc Phi nói, “Từ trước đến nay Phù Đồ không thích xa hoa, nơi này yên tĩnh, Phù Đồ rất hài lòng.”



“Thế Phù Đồ không ngại nuôi nhiều hơn một người chứ?”



“Sao lại để ý, cầu còn không được mà.” Có một hộ vệ mạnh mẽ như vậy, nàng có lý do gì mà cự tuyệt đâu? Tuy rằng người này có mấy phần tâm tư không đứng đắn đối với nàng, nhưng vẫn có thể xem là một người ngay thẳng, chắc chắn sẽ không làm ra những hành động ép buộc xấu xa.



Cô Hạc lộ ra nụ cười khoái trá. Sau đó hắn bỗng lấy từ trong bao ra một món đồ, rõ ràng chính là chai thuốc mà lúc trước Mặc Phi đưa cho hắn, chỉ có điều trong lọ đã không còn gì.



“Cái này không phải…”



“Đúng,chính là thuốc trị thương mà Phù Đồ tặng ta, ngay mấy tháng trước đã cứu ta một mạng.”



“Đã xảy ra chuyện gì thế?”



Cô Hạc từ từ nói: “Hai tháng trước, ta nhận được nhiệm vụ áp tải một xe hàng đến Hạ Khải, kết quả nửa đường gặp cướp, thương đội chết thảm trọng, võ giả đồng hành với ra bị giết gần như toàn bộ, ta cũng trúng một đao, thiếu chút nữa đã không giữ được tính mạng. May mà đúng lúc có chai thuốc cầm máu này nên mới có thể sống sót. Vì thế sau khi dưỡng thương ta liền tới tìm Phù Đồ.”



“Thói đời nham hiểm, Cô Hạc giữ được tính mạng đã là may mắn lắm rồi.”



“Bây giờ Cô Hạc cảm tạ Phù Đồ đã tặng thuốc cho ta, thuốc này quả là kì diệu, chắc chắn trân quý vô cùng, Cô Hạc vô cùng cảm kích.” Thật hiếm khi Cô Hạc bỏ đi vẻ mặt bất cần đời, cẩn thận thi lễ với Mặc Phi.



Mặc Phi ngăn lại nói: “Ngày đó Cô Hạc đã từng đã cứu tính mạng của Phù Đồ, cho nên đừng đa lễ.”



“Là võ giả, có ân tất báo. Ở đây Cô Hạc xin thề, trừ khi chính mồm Phù Đồ đuổi đi, nếu không Cô Hạc sẽ làm hộ vệ cho Phù Đồ cả đời, không rời không bỏ.”