Bất Tiếu Phù Đồ
Chương 134 : Đoạn tụ
Ngày đăng: 12:31 19/04/20
Mặc Phi một thân nhẹ nhàng khoan khoái từ trong phòng đi ra, hơn mười ngày không tắm rửa, nàng cảm thấy mình đã mốc meo cả rồi.
Chỗ nàng đang ở hiện tại là một tòa thiên viện* ở phía tây thành, cũng không biết chủ hộ là ai, tóm lại là Vu Việt trực tiếp đi thẳng vào nơi này.
* Thiên viện: Viện tử nằm bên sườn chính viện.
Chậm rãi đi vào đại sảnh, bất ngờ gặp Minh Hàn đang ngồi một mình ở bên bàn.
“Minh Hàn tiên sinh.” Mặc Phi hành lễ tiếp đón, nàng thật sự rất bội phục vị môn hạ đệ nhất mưu sĩ này của Vu Việt.
Minh Hàn đứng dậy hành lễ trở lại, vân vê ria mép cười nói: “Phù Đồ công tử, lại gặp mặt rồi, năm trước từ biệt ở Tiệm Hề, chớp mắt đã mấy tháng, phong thái của công tử vẫn như trước vậy!”
Mặc Phi khiêm tốn nói vài câu, hai người đều ngồi xuống.
Minh Hàn hỏi: “Thế nào? Lần này tới đến Tiệm Hề có cảm nhận gì không?”
Mặc Phi trầm mặc một hồi, trả lời: “Cứ tưởng rằng sẽ là ‘Sơn vũ dục lai phong mãn lâu*‘, không nghĩ lại là ‘Phong bình lãng tĩnh vô ba lan**‘.”
* Sơn vũ dục lai phong mãn lâu: Gió thổi báo giông tố sắp đến; cơn giông trước lúc mưa nguồn (được ví với không khí căng thẳng trước khi bùng nổ chiến tranh, biến động)
** Phong bình lãng tĩnh vô ba lan: Gió yên sóng lặng, không nổi phong ba.
“Ha ha.” Minh Hàn cười to, “Quả nhiên Phù Đồ đã phát hiện.”
Mặc Phi tò mò dò hỏi: “Phù Đồ có chút không rõ, vì sao Nhị Vương Tử không có động tĩnh gì? Chủ công có vẻ cũng không định xuất binh?”
“Nhị Vương Tử bất động, là vì trước mắt hắn còn không nắm chắc hơn cả Chủ công, hắn đang kéo dài thời gian, chờ đợi viện trợ có khả năng đến đây của hắn. Nhưng buồn cười là hắn còn chưa cảm thấy được, sẽ không có khả năng có viện binh đến. Hắn tự cho là chiếm được ưu thế, cũng không nghĩ đã sớm bị Chủ công tính kế.”
“Như vậy, Chủ công định khi nào sẽ đối phó với Nhị Vương Tử?”
Minh Hàn thong dong như một, nói: “À, căn bản Chủ công không cần động thủ, không quá ba ngày, nhất định có kết quả.”
Trong mắt Mặc Phi hiện lên vẻ nghi hoặc, rốt cuộc là như thế nào?
Trong cung, tại điện Thái tử Lệ Thần bị giam giữ.
Cả người Lệ Thần khoác áo mỏng, tóc tai bù xù ngồi yên ở bên giường, vẻ mặt vô tri vô giác*, ánh mắt không hề có sức sống.
* Vô tri vô giác: Không biết gì, không cảm nhận được gì.
Mặc Phi dặn dò nói: “Chủ công say, các ngươi hãy chăm sóc cho tốt.”
“Dạ.” Hai người đáp.
Mặc Phi gật gật đầu, xoay người liền chuẩn bị rời đi, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng nỉ non khẽ gọi: “Phù Đồ…”
Mặc Phi quay đầu lại, chỉ thấy Vu Việt vẫn còn đang ngủ say như cũ, chỉ có điều chau mày, dáng vẻ cực kì không thoải mái. Ngừng một hồi, Mặc Phi thấy hắn không có động tĩnh khác nữa, liền lắc lắc đầu, rời khỏi ngủ phòng của hắn.
“Hả? Trên tay chủ nhân đang túm vật gì vậy?” Một người nhỏ giọng nói.
“Đây là vải dệt bị cắt xé xuống mà.”
“Xem màu sắc, hoa văn, hình như là từ trên y phục của Phù Đồ đại nhân…”
“Ngươi nói như vậy… Hình như ta nhìn thấy ống tay áo của Phù Đồ đại nhân bị mất một đoạn.”
“A? Chẳng lẽ là Chủ công kéo xuống?”
“Rất có thể, Chủ công và Phù Đồ đại nhân…”
“Ai nha, không nói không nói, cẩn thận, họa là từ miệng mà ra đấy.”
“Nói phải…”
Mặc dù hai người không nói thêm cái gì nữa, nhưng sắc mặt lại vẫn vô cùng ái muội như cũ.
Mặc Phi dù như thế nào cũng không thể nghĩ tới, phiên bản “Đoạn tụ” ở dị thế này, sẽ bởi vì nàng và Vu Việt mà lưu danh thiên cổ…
Cuối mùa xuân năm Khải Tuất thứ bốn mươi, Thái tử Lệ Thần không thể chịu nổi nhục nhã, giận dữ giết chết Nhị Vương Tử ở trên giường.
Đồng thời trong cung, người hầu phát hiện chiếu chỉ của Chiếu Vương, phế Thái tử, giáng Nhị Vương Tử làm thứ dân, cũng đem truyền đế vị cho Lệ Cù, đứa con trai của Lệ Thần, Nhung Trăn Vương Vu Việt thay mặt nhiếp chính.
Đại Vương Tử Lệ Thần biết được ý chỉ, vui vẻ chịu chết. Thân chịu nhục nhã, không thể lưu trong sử sách.
Từ đó, cuối cùng thì mấy tháng chính biến của Chiếu Quốc cũng hoàn toàn chấm dứt, Lệ Cù sáu tuổi kế tục đế vị, mà Vu Việt thì trở thành Vương trung chi Vương*.
* Vương trung chi Vương: Vua của các vị vua.
Các văn sĩ có học thức đều hiểu được, thiên hạ của Lệ gia chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.