Bất Tiếu Phù Đồ
Chương 139 : Đánh cờ
Ngày đăng: 12:31 19/04/20
“Chủ công, hôm nay có nghị sự không?” Thẩm Bạc dò hỏi.
Vu Việt vừa dùng bữa vừa nói: “Không, ngày mai hãy bắt đầu.” Hắn hồi phủ vào lúc tối muộn, không muốn quấy rầy đến người khác, mấy ngày liền bôn ba mệt nhọc, đến người sắt cũng cần phải nghỉ ngơi.
Dùng cơm xong, hắn thuận miệng hỏi: “Phù Đồ có ở đây không?”
“Có ạ.” Thẩm Bạc trả lời, “Hôm nay hắn có khách đến thăm.”
“Khách? Là ai?”
“Tên là ‘Tê Túc ‘, là một du tử*.”
* Du tử: Người xa quê, khách tha phương.
Vu Việt gật gật đầu, không nói gì nữa. Sau khi người hầu hầu hạ rửa mặt chải đầu xong, hắn liền đi đến viện tử của Mặc Phi.
Đến cửa viện tử, chợt nghe thấy tiếng cười của một nam tử xa lạ, Vu Việt nhíu mày, sải bước đi vào.
Dưới tàng cây trong viện tử có đặt một cái bàn, Mặc Phi đang ngồi cùng một nam tử mặc y phục màu quả hạnh, hai người cách nhau rất gần, thỉnh thoảng lại đàm luận cái gì đó, Mặc Phi cầm quyển sách, vẻ mặt chuyên chú nhìn nam tử, ánh mắt kia, làm cho Vu Việt có cảm giác vô cùng khó chịu.
Hắn tiến đến gần vài bước, phát hiện nam tử đang nói chuyện với Mặc Phi hơi hơi ngẩng lên, tầm mắt lướt qua đỉnh đầu Mặc Phi, nhìn về phía hắn, vừa liếc qua lại cúi đầu, giống như coi hắn là không khí vậy.
Ánh mắt Vu Việt sa sầm dò xét, cả người mơ hồ lộ ra sát ý.
Mặc Phi hình như cảm nhận được gì đó, nàng quay đầu, nhìn thấy Vu Việt đứng cách đó không xa, vội đứng dậy hành lễ.
“Chủ công, ngài đã trở lại rồi sao?”
Vu Việt khẽ gật đầu, ánh mắt lại như mũi đao nhọn, nhìn về phía nam từ mặc y phục màu hạnh kia, không nghĩ lại là một người tuấn mĩ như thế. Phù Đồ và hắn…
Hắn thản nhiên hỏi: “Vị này là?”
Tê Túc lại hơi hơi hành lễ với Vu Việt, sau đó rời đi cùng với mấy người hầu.
Mặc Phi đứng ở trong đình, nhìn hắn rời đi.
“Phù Đồ thấy hứng thú với hắn sao?” Vu Việt đột nhiên hỏi.
“Chẳng lẽ Chủ công không cảm thấy hắn là một nhân tài sao?” Mặc Phi trả lời. Người đối mặt với Vu Việt mà còn có thể thong dong như thế, rất hiếm thấy.
“Đúng là nhân tài.” Đáng tiếc không thể dùng được, thân phận người này tuyệt không đơn giản, nhìn cũng không giống kẻ có thể thần phục người khác, hơn nữa, dường như Phù Đồ có ấn tượng rất tốt với hắn, chỉ dựa vào điều này cũng đủ để chặn hắn ở ngoài cửa rồi.
“Nếu là nhân tài, đương nhiên Phù Đồ nên kết giao thay Chủ công.”
Sắc mặt Vu Việt dịu đi, cười yếu ớt nói: “Là vì bổn vương sao?”
Mặc Phi gật đầu nói: “Là vì Chủ công, cũng là vì Phù Đồ. Người này có kiến thức rộng rãi, Phù Đồ cảm thấy hắn là một bằng hữu có thể kết giao được.”
Vu Việt trầm mặc, sau đó đứng dậy đi tới bên người hắn, dùng ánh mắt phức tạp khó hiểu nhìn hắn, tay nâng lên lại dừng lại, cuối cùng chẳng làm ra động tác gì, cứ phất tay áo rời đi như vậy.
Mặc Phi nhíu nhíu mày, cảm giác hình như mình đã quên chuyện gì đó quan trọng.
“Công tử, ngài đã ra rồi.” Người hầu đứng sau cửa chạy tới đón.
Tê Túc gật đầu với hắn, không nói thêm cái gì nữa. Khi sắp lên xe ngựa, hắn lại quay đầu nhìn về phủ Nhung Trăn.
Vu Việt, thật sự là trăm nghe không bằng gặp mặt, sắc bén lãnh túc, sâu như biển, trầm như màn đêm, đây là người thứ hai làm cho hắn rùng mình như thế, vừa rồi mặt ngoài nhìn thì thong dong, nhưng chỉ có hắn tự biết, hắn kinh hãi khí thế của người nam nhân kia.
Mím môi, Tê Túc lên xe ngựa, trong đầu đột nhiên lại hiện ra bóng dáng của người pha trà, gần đầu gặp mặt không thể cảm nhận phong thái chân chính, hôm nay giao tiếp mới biết người này còn đặc biệt hơn cả lời đồn, Thanh, Nhã, Trí, như ánh trăng sáng không nhiễm bụi bẩn, giống như có thể gột rửa lòng người, trên đời này lại có nam tử như vậy sao.
Vu Việt, thật sự là may mắn.