Bất Tiếu Phù Đồ

Chương 141 : Bình Nguyên Tử Vong (Hai)

Ngày đăng: 12:31 19/04/20


Xuất hiện trước mắt Mặc Phi là một luồng sương đen như ẩn như hiện, trôi nổi giữa không trung, giống như có sinh mệnh vậy.



Vẫn còn một người không được siêu độ sao?



“… Người trong tộc của ngươi đều đã đi rồi, vì sao ngươi còn chưa rời đi?” Mặc Phi hỏi.



【 Người trong tộc của ta đều cần an nghỉ, nhưng ta không thể. 】



“Vì sao?”



【 Năm đó, là do ta khăng khăng làm theo ý mình nên mới khiến cho người trong tộc của ta vạn kiếp bất phục*. 】



* Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được.



Hóa ra, người xuất hiện trong hư không trước mắt này chính là vị tộc trưởng kia.



“Nhưng nếu cứ ở lại trên nhân gian, ngươi sẽ không có chốn dung thân.”



【 Trên thân ta phải gánh vác hận thù và tội nghiệt, tình nguyện chịu đựng tra tấn ngàn năm. 】



“Sao phải làm khổ mình như vậy? Phải làm sao, mới có thể khiến cho ngươi được yên nghỉ đây?”



【 Không uống cạn máu tươi của kẻ thù, sẽ không thể nào gột rửa cừu hận trên người ta được. 】



“Đã mấy trăm năm trôi qua rồi, kẻ thù của ngươi sớm đã quay về với cát bụi, làm sao ngươi có thể báo thù được?”



【 Ta có thể cảm giác được, hậu nhân của hắn vẫn còn, trên người Cưu Vinh vẫn lưu chảy dòng máu bị tộc ta nguyền rủa, chỉ cần nguyền rủa không bị tiêu tan, dòng máu của hắn vẫn sẽ lưu truyền, không thể hết được. 】



Mặc Phi lẳng lặng nhìn luồng sương đen này, trong đầu nhớ lại những điều đã nhìn thấy trong hư cảnh* về vị tộc trưởng kia, tuy dung mạo đã mờ nhạt, nhưng vẫn nhớ mang máng rằng hắn vẫn còn rất trẻ. Trên lưng hắn gánh vác tương lai của toàn tộc, một lòng một dạ mưu cầu một cuộc sống tốt đẹp hơn cho người trong tộc, thậm chí không tiếc rút cạn máu tươi, nhưng cuối cùng lại dẫn đến hậu quả diệt tộc.



* Hư cảnh: Quang cảnh hư vô, không có thật.



Nàng không thể nói những điều như “Oan oan tương báo* đến bao giờ” được, cho dù là ai đứng trên lập trường của hắn, đều khó có thể làm dịu đi oán hận trong lòng.



* Oan oan tương báo: Oán thù không dứt.



“Thế ta có thể giúp ngươi thế nào?” Nàng hỏi.



【 Mang ta rời khỏi nơi này, đi tìm cái người hậu nhân kia. 】



“Ta mang ngươi rời đi như thế nào?”



【Tìm cho ta một món đồ vật ký thác* linh hồn. 】




Nàng ngẩng đầu, thấy Vu Việt đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng.



Nàng biết vừa rồi chắc chắn lời nói của mình không qua được cửa của Vu Việt, nếu không khai báo điều gì, tất nhiên sẽ khiến cho hắn nghi ngờ, nhưng nếu nói hết ra sự thật lại càng không ổn.



Suy nghĩ, Mặc Phi đi đến bên người Vu Việt, nói: “Chủ công, nhất định trong lòng ngài có nghi vấn.”



“Đúng vậy, bổn vương đang đợi ngươi chủ động nói ra.”



“Phù Đồ không nói, là vì việc này nghe qua sẽ có chút không thể tưởng tượng được.”



“Nói ra xem, như thế nào mà không thể tưởng tượng được?” Vu Việt lại có chút hứng thú.



Giờ phút này, xung quanh hắn chỉ có Minh Hàn và Cô Hạc, hai người này Mặc Phi cũng không có cố kỵ gì, nàng nói: “Đêm qua có người báo mộng cho Phù Đồ, nói rằng nguyên nhân nơi này có sát khí nồng đậm, người lạ không thể lại gần, là vì nơi này mai táng một số lượng lớn các chiến sĩ không có nhà để về. Chủ công cũng biết, Phù Đồ thường sẽ tụng kinh cho người chết, vì thế Phù Đồ ôm tâm tình thà rằng tin tưởng đến chỗ này, siêu độ cho người chết.”



Ánh mắt Vu Việt lộ ra kinh ngạc. Trước kia nghe Phù Đồ tụng kinh còn tưởng rằng chỉ để tĩnh tâm an thần, cũng không ngờ hóa ra kinh văn đó thật sự có thể độ người chết hướng sinh? Tức là nói, sở dĩ vùng đất tử vong này không có quỷ dị như trong lời đồn, đều là vì Phù Đồ?



Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Mặc Phi bổ sung nói: “Nhưng đừng coi Phù Đồ là thánh nhân gì đó, Phù Đồ tụng kinh là vì muốn cầu một phần yên tĩnh, cũng không phải là đại thần thông. Giống như lời Minh Hàn tiên sinh nói, quân tử chính đạo không tin quỷ thần, việc này chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.”



“Có trùng hợp hay không, đợi cho người đào lên sẽ biết.” Vu Việt thản nhiên nói.



Đến khi những người còn lại đều trở về, biết được tất cả không có việc gì, Vu Việt lại ra lệnh cho binh lính bắt đầu đào đất.



Trong lòng binh lính nghi hoặc, không biết thế này là muốn làm gì, cho đến khi bọn họ đào ra —— xương trắng chồng chất!



Mọi người đều bị hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ đã nhìn quen xương người chết, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều như thế trong một lúc, giống như dưới mặt đất đều là xương trắng vậy, cho dù theo phương hướng nào, cuối cùng đều có thể phát hiện ra một số lượng lớn.



“Những người này là ai?” Vu Việt thì thào tự nói.



Sau đó, mấy người đều nhìn về phía Mặc Phi.



Mặc Phi chần chờ một lát, lắc đầu: “Phù Đồ cũng không biết.” Trạm Nghệ có nói, hậu nhân của Cưu Vinh vẫn còn trên thế gian, tuy rằng cảnh vật đã thay đổi, thế nhưng việc này mà không phức tạp thì tốt rồi.



Lúc này, đao trong lòng giống như muốn rung lên, cách qua lớp y phục, Mặc Phi ngăn chặn nó: Trạm Nghệ, người trong tộc của ngươi đều đã ngủ yên rồi, đừng để những thống khổ đó tra tấn ngươi nữa. “Phù Đồ, có lúc ngươi thực làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên.” Ánh mắt Vu Việt sáng ngời nhìn về phía Mặc Phi.



“Chủ công, Phù Đồ chỉ là một người bình thường, cũng không quá mức kì lạ đâu.” Mặc Phi có chút bất đắc dĩ, không phải nói cổ nhân đều mê tín sao? Loại sự tình này hẳn là nhìn quen lắm rồi mới đúng chứ, cũng bởi vì như thế nàng mới dám giả việc báo mộng để giải thích, nếu mà nàng nói thực sự là có thể thấy quỷ hồn, chẳng phải sẽ khiến cho người ta trợn mắt sao?



“Từng nghe nói đến thuyết báo mộng đã lâu, cũng không nghĩ tới Phù Đồ có cơ duyên này, đây là phúc của Phù Đồ, cũng là may mắn của Chủ công.” Minh Hàn lộ ra vẻ tươi cười yếu ớt, híp mắt nhìn về phía Mặc Phi, trong mắt hiện ra ánh sáng không rõ.



“Phúc của Phù Đồ là một chuyện, nhưng nhất định là may mắn của Chủ công.” Mặc Phi tiếp lời nói, “Chủ công, chướng ngại lớn nhất khi viễn chinh U Quốc đã biến mất rồi.”



Ánh mắt Vu Việt sáng ngời, tâm tư vốn còn đặt trên người Phù Đồ lập tức bị dời đi, hắn nhìn về phía phương hướng U Quốc, khóe miệng lộ ra một chút mừng rỡ.