Bất Tiếu Phù Đồ
Chương 246 : Đánh lén
Ngày đăng: 12:31 19/04/20
Ba vạn quân cứu viện tiến đến thành Thái Duyên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thừa dịp các thành trì còn lại của U Quốc còn chưa biết được tin tức, Vu Việt dẫn dắt binh mã, lấy tốc độ nhanh chóng bất ngờ tấn công vào Nguyên Châu cùng với vài toà thành lân cận, dứt khoát đánh cho U quân liên tiếp tháo chạy, trong quá trình dồn ép đến gần Lạc Châu, quân binh coi giữ mấy toà thành nhỏ, kẻ thì bỏ thành chạy trốn, kẻ thì chủ động đầu hàng, đối với binh lính đầu hàng, Vu Việt cũng không đuổi tận giết tuyệt, nhưng quân dân mà có ý đồ phản kháng hoặc là chạy trốn thì sẽ bị chém giết toàn bộ.
Hành trình còn thuận lợi hơn trong tưởng tượng, kế tiếp chỉ cần đánh hạ Lạc Châu là có thể phối hợp chặt chẽ cùng với Ngư gia, từ hai mặt trái phải tiến công vào Trung Đô, một khi Trung Đô bị phá, nửa giang sơn của U Quốc đều bị Vu Việt chiếm cứ. Như vậy, kế hoạch viễn chinh năm nay sẽ có thể hoàn thành, sau đó chỉ cần củng cố chiến quốc, chỉnh đốn quân lực, đợi đến đầu xuân sang năm, trong nhất cổ tác khí* mà tiêu diệt U Quốc. Ở nơi chỉ cách Lạc Châu hai dặm đường, binh mã của Vu Việt đã đóng quân được hai ngày. Vu Việt dự định ngày mai sẽ bắt đầu tiến công, chỉ cần chiếm được Lạc thành, Trung Đô sẽ không còn xa nữa, thắng lợi liên tiếp làm cho hắn rất hưng phấn, chiến ý vang dội.
* Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘Phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Ban đêm, hắn cùng mấy tướng lĩnh và mưu sĩ ngồi vây quanh đống lửa nói chuyện, lúc này, một binh lính báo lại: “Tướng quân, quân do thám phát hiện có một vạn binh mã vừa mới rời khỏi Lạc thành, tháo chạy về phía Trung Đô.”
Sắc mặt Vu Việt không thay đổi, một tướng lĩnh bên người hắn cười nhạo: “Đây là đám tháo chạy thứ mấy của U quân rồi?”
Vu Việt đứng dậy nói: “Triệu tập thiết kỵ, chuẩn bị truy kích!”
Mặc Phi ở trên lưng ngựa liên tục quay đầu, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Cô Hạc mới thôi. Cô Hạc đứng thẳng tắp ở giữa đường, lẳng lặng nhìn chăm chú vào “Hắn” đi xa, mà phía sau lưng hắn, rõ ràng đang cắm sâu một mũi tên. Thuận tay lau máu tươi trên khóe miệng, Cô Hạc rút kiếm ra, hướng về mấy tên binh lính, cười lạnh “Chỉ bằng vài tên các ngươi mà cũng muốn mạng của ta sao? Đến đây đi!” Mặc Phi đã không phân biệt được phương hướng nữa rồi, chỉ lo chạy như điên, không biết chạy bao lâu, nàng phát hiện cách đó không xa có ánh lửa ẩn hiện, mà bên tai cũng truyền đến âm thanh nước chảy. Nàng lôi kéo dây cương, phía sau đã sớm không còn âm thanh của binh lính truy kích, nàng đoán Cô Hạc đã thay nàng giải quyết truy binh rồi. Mà phía trước rõ ràng có biến cố, nàng không thể chạy tới như vậy được. Suy nghĩ, nàng nhảy xuống ngựa, cho ngựa chạy tới bên kia rừng mà nàng cũng đi vào trong rừng.
Lúc này Mặc Phi còn chưa biết, phương hướng nàng chạy trốn chính là phương hướng mà Vu Việt truy kích U quân, chỉ có điều một cái ở bên này sông, một cái ở bên kia sông. Trong rừng tối đen, đi lại vô cùng khó khăn. Mặc Phi lấy từ trong gói đồ ra một cây đèn pin, đó là một cây đèn pin cầm tay mini, độ sáng có thể điều chỉnh, chỉ cần không quá sáng, sẽ không quá nổi bật, như vậy, ít nhất có thể để cho nàng xem xét rõ hai thước xung quanh. Con ngựa không biết chạy đi nơi nào, nàng cũng không định đuổi theo, dù sao bây giờ ẩn mình mới là quan trọng. Không bao lâu, nàng tìm được một cái hang hình ao, chỉ sâu có nửa thước, thu chặt lại nàng có thể tiến vào nửa người.
Hoàn cảnh trước mắt không rõ, nàng tính đợi đến ngày mai sẽ xem xét lại tình huống. Mặc Phi tắt đèn pin, bốn phía lập tức rơi vào tối đen. Vì không để mình miên man suy nghĩ, nàng bắt đầu cân nhắc cuộc tập kích xảy ra đột ngột lần này. Dựa theo tình huống của Vu Việt, tướng thủ thành Lạc Châu không phải người đại tài, hơn nữa binh lực trống không, bọn họ bỏ thành mà chạy hoàn toàn là việc trong ý liệu. Nhưng là hiện tại xem ra, chẳng những nhóm quân địch này không có trốn chạy, mà lại còn lợi dụng điểm này dẫn Vu Việt ra khỏi doanh địa, sau đó tiến hành tập kích bất ngờ. Xem binh lực xuất động của bọn họ, hoàn toàn không giống với bộ dáng binh lực trống không. Kỳ thật, tướng thủ thành Lạc Châu là một kẻ cực kỳ giỏi về mưu lược sao? Không, tình báo của Vu Việt sẽ không sai, như vậy, là ai đã thiết kế cục diện này đây? Điệu hổ ly sơn, thừa dịp Chiếu quân lơi lỏng thì đánh lén doanh địa, rồi sau đó chặn đường rút lui.
Một vòng lại một vòng, tâm tư tỉ mỉ này, gần như có thể so sánh với Minh Hàn rồi. Thậm chí Mặc Phi còn hoài nghi, một loạt các thất bại lúc trước đều ở bên trong kế hoạch của người này, là vì kiêu ngạo của kẻ địch, nếu không thời cơ và địa điểm của hắn sẽ không được thuận lợi như vậy. Nói cách khác, đối phương dùng số thành trì thua trận lúc trước để đổi lấy cơ hội này. Phải biết rằng, một khi Vu Việt đến Trung Đô, tạo thành thế vây kín cùng với Ngư gia, như vậy cho dù Trung Đô có thủ vững như thế nào, chắc chắn cũng không tránh được kết cục bị phá.
Đồng thời, Chiếu quân sẽ gộp thành một nhóm, chiếm cứ nửa giang sơn U Quốc. Mà nay, thế vây kín đã xuất hiện vế nứt, đợi cho Vu Việt quay về viện trợ, chỉ dựa vào mấy ngàn kỵ binh kia, trong khoảng thời gian ngắn sẽ khó mà vãn hồi thế cục. Nếu như Vu Việt bắt đầu kế hoạch trước khi cướp lấy Nguyên Châu, vậy thì kẻ tạo ra kế sách này chắc chắn là một nhân vật giỏi ẩn nhẫn, mưu lược vô cùng lợi hại. Không tìm ra người này, Vu Việt khẳng định sẽ còn chịu thiệt, tính toán tùy tâm, khó mà đề phòng cho được. Ai, hiện tại có nghĩ nhiều cũng vô dụng, cứ đợi trời sáng trước đã, tìm được binh mã của Vu Việt rồi hãy nói sau, chỉ mong đa số bọn họ có thể sống sót.