Bất Tiếu Phù Đồ
Chương 250 : Phong Vân Trung Đô (Hai)
Ngày đăng: 12:31 19/04/20
Tới phủ Thái Thú, Tê Túc giúp đỡ Mặc Phi xuống xe, đi vào trong phủ theo hướng dẫn của người hầu.
Mặc Phi vẫn mang mũ sa trên đầu, không thấy rõ hoàn cảnh bốn phía, chỉ đó điều những âm thanh thăm hỏi, trò chuyện không dứt bên tai, đồng thời nàng còn cảm thấy nhiều tầm mắt biết nói di chuyển ở trên người.
Đi đến cửa một căn phòng lớn, Tê Túc dừng lại nói: “Đợi ở đây, ngươi theo thị nữ đi vào đi, yên lặng theo dõi mọi chuyện là được.”
Yên lặng theo dõi mọi chuyện là được? Mặc Phi tỏ vẻ hoài nghi, không biết Tê Túc đang có chủ ý gì. Nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, xoay người rời đi theo thị nữ.
Không bao lâu, Mặc Phi được đưa đến một gian phòng có bình phong ngăn cách, bên trong có một cái bàn, trên bàn có vài món trà bánh, trừ những thứ đó ra, xung quanh không còn trưng bày gì nữa.
Trước khi tới đây, Mặc Phi đã nghe Tê Túc nói về yến hội đấu mỹ nhân của U Quốc, yến hội đấu mỹ nhân còn được gọi là yến hội hái hoa, Mỹ nhân như hoa, hoa sẽ rơi vào nhà nào? Tất cả tân khách tham gia đều phải mang theo một, hai mỹ nhân, lấy thi đấu để tuyển chọn. Mà chủ nhân yến hội thì sẽ chuẩn bị năm vị giai nhân, hơn nữa không được trực tiếp thi đấu, chỉ có thể được tuyển chọn làm ứng cử viên để thi đấu.
Khi so đấu, tất cả mỹ nhân đều được đưa đến khoảng nhỏ phía sau một bình phong, sau đó mỗi người được phát cho một đóa hoa tươi, chủ nhân của mỹ nhân sẽ chỉ biết được loại hoa mà mỹ nhân của mình mang, nhưng lại không biết được loại hoa của những người còn lại trong danh sách, nếu như muốn hái hoa, trước hết phải đoán trúng một loại hoa trong danh sách, nếu đoán sai sẽ mất đi một cơ hội hái hoa, còn nếu là đoán đúng, người mỹ nhân đó sẽ từ người được tuyển chọn trở thành người ra thi đấu chính thức, phân cao thấp với mỹ nhân mà người đoán mang đến, kẻ chiến thắng sẽ ôm được mỹ nhân trở về, mà kẻ thua sẽ phải bồi thường mỹ nhân của chính mình.
Trong mắt Mặc Phi hiện lên vài tia tức giận, nữ tử ở thời đại này thật đáng thương, quả thực giống như vật phẩm vậy, thích thì thu về, không thích thì lại bị tặng đi, hôm nay còn bị đem ra làm tiền đặt cược, để cho nam nhân của chính mình mang đi đổi lấy thú vui mới, còn có có thể vô sỉ hơn thế này sao?
Hiện tại, nàng cảm thấy vô cùng may mắn mình đi đến Chiếu Quốc, tuy rằng nam nhân ở quốc gia này cũng không quý trọng nữ nhân được bao nhiêu, nhưng ít nhất sẽ không ngang nhiên đùa giỡn. Nàng càng may mắn ngay từ đầu đã giả trang nam nhi, tránh khỏi bi ai bị coi như đồ vật. Sau này, trừ khi gặp phải trường hợp bất khả kháng, nếu không nàng quyết không thể tiết lộ giới tính của mình!
Không biết chờ đợi bao lâu, đại sảnh bên ngoài bình phong vốn đang ồn ào, sau một tiếng thông báo “Thái Thú đến” đã dần dần yên tĩnh lại. Mặc Phi biết, yến hội bắt đầu rồi.
Thái Thú nói gì đó, Mặc Phi không nghe rõ, nhưng không lâu sau, chỉ thấy thị nữ cầm một cái khay đến, xốc mảnh vải che lên, trên khay rõ ràng là một đóa hoa mềm mại.
Mặc Phi vươn tay nhận lấy, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, bởi vì đóa hoa trên tay nàng đều không phải là loại hoa thường nở vào mùa hạ, mà là một đóa Tử Mạch chỉ nở rộ vào mùa xuân, là quốc hoa* trước kia của Ngu Quốc.
* Quốc hoa: loài hoa tượng trưng cho một đất nước.
Như thế xem ra, sau khi tiêu diệt Ngu Quốc, U Quốc đã đem Tử Mạch đến trồng ở bổn quốc, lại càng không biết dùng phương pháp gì mà có thể kéo dài thời kỳ nở hoa của nó.
Hóa ra là như vậy! Rốt cuộc Mặc Phi đã biết được ý định của Tê Túc, đưa cho nàng loại hoa này, ai có thể gọi được tên loài hoa của nàng đây? Thế thì xem ra nàng đã tránh được phiền toái phải lên sân khấu chịu bêu xấu rồi.
Ồ, quả thật rất hay!
Hay là Tê Túc đã có mỹ nhân khác trong ngực rồi? Dù sao thì trong mắt hắn, nàng chỉ là một mỹ nhân giả mạo mà thôi…
Nghĩ như thế, thị nữ đã chuẩn bị xong nước ấm cho Mặc Phi. Mặc Phi không định tắm rửa thay y phục ở đây, nàng đi đến sau bình phong, định thay áo khoác, lại tùy tiện lau qua một chút cho xong việc.
Ai ngờ vừa mới cởi áo ngoài ra, ánh nến trong phòng đột nhiên bị tắt, trong lòng Mặc Phi khẽ động, vừa định nói chuyện đã thấy miệng bị một cái bàn tay to che lại từ phía sau, sau đó cả người bị kéo đến phía sau tủ chật hẹp.
Cái này… Là tình huống gì đây?
“Đừng lên tiếng, cũng đừng lộn xộn.” Một giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai, hơi thở ấm áp truyền thẳng vào tai, làm cho Mặc Phi khẽ run.
Tê Túc? Người làm cái gì quỷ gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt chạy tới dọa người à?
“Đừng lên tiếng.” Tê Túc lại thấp giọng nói, “Cứ yên lặng mà ẩn nấp, ngươi đợi rồi sẽ biết nguyên do.”
Mặc Phi ổn định lại tâm thần, thả lỏng thân thể, yên lặng xem xét.
Tê Túc cảm giác được biến đổi của người trong lòng, buông tay che miệng nàng ra, đổi thành vòng qua eo của nàng.
Hai người ẩn nấp ở chỗ vô cùng chật hẹp, thân thể kề sát nhau mới giấu được thân mình.
Bốn phía đen kịt, yên tĩnh không tiếng động, chỉ nghe được tiếng hít thở kìm nén của hai người.
Mặc Phi cảm nhận được nhịp đập trái tim của Tê Túc đang nhảy lên, trong ngực hắn, tấm lưng kề sát vô cùng nóng bức. Đi vào thời đại này, đây là lần thứ hai nàng thân mật với nam nhân như thế.
Nàng rất muốn mở miệng hỏi tình huống trước mắt là gì, thuận tiện dời chút lực chú ý của chính mình đi, nhưng mà bộ dáng Tê Túc thần bí, làm cho nàng không khỏi trở nên thận trọng, bất đắc dĩ đành phải tiếp tục chịu đựng kiểu vô cùng thân thiết này.
So với việc Mặc Phi không khoẻ, Tê Túc cảm thấy tim mình ngày càng đập nhanh hơn. Hắn không ngờ cảm giác ôm Mặc Phi lại kỳ diệu như thế, tuy rằng không nhìn được, nhưng mà thân thể phù hợp làm cho hắn không ngừng xao động, cánh tay giữ lấy lưng áo Mặc Phi cũng cứng ngắc, không dám tùy ý lộn xộn, sợ rằng mình sẽ làm ra hành động có lỗi nào đó.
Hắn lặp đi lặp lại, người trong lòng là nam tử, là nam tử! Trăm ngàn lần không thể có suy nghĩ viển vông gì!